3.
Nhà chúng  cùng một hướng.
Vừa  đến cửa nhà Khâu Vân,   thấy một  đàn ông thanh tú mặc áo sơ mi trắng, đẩy chiếc xe đạp  về phía .
Những  hàng xóm  ngang qua đều trêu chọc: "Tống Kiều,  mua cá về bồi bổ cho vợ hả?"
Người đàn ông  e thẹn: "Vợ  thích ăn."
Đây là ông nội của  ? Trông  vẻ là một   hiền lành. So với cái tên ba khốn nạn của , ông nội và   chẳng khác gì trời với đất.
Ba  là đột biến gen nên mới thành  như  ?
Tống Kiều  thấy , bước nhanh vài bước tới, hỏi một cách  vẻ căng thẳng: "Đứa bé thế nào ?"
 nhất thời   nên  gì.
Mắt Khâu Vân  đỏ: "Chúng  về nhà  ."
Sau khi đưa họ đến cửa nhà,   dạo quanh con hẻm. Khi  đến cửa  nhà Khâu Vân,   thấy một loạt tiếng động.
  qua khe cửa, chỉ thấy Tống Kiều  còn vẻ hiền lành như  nãy nữa, Khâu Vân chạy  sân,  hung bạo túm tóc cô kéo  trong: "Mày  bỏ con hả? Ai cho mày cái gan đó? Hôm nay dù  mang một đứa dị dạng, mày cũng  sinh  cho tao!"
Vẻ mặt dữ tợn đó dần dần trùng khớp với hình ảnh của cha  trong ký ức.  sợ hãi  c.h.ế.t trân tại chỗ.
Trạm Én Đêm
Ngày xưa còn nhỏ,  thường  ông nội mất sớm quá,  ở bên cạnh bà nội, khiến bà nội  chịu khổ. Khi đó bà nội chỉ ,  rằng bà   còn khổ nữa . Hóa  là ý .
Từ lúc  bà  bắt đầu sống trong Địa ngục ?
Nghe tiếng Khâu Vân nức nở nhỏ nhẹ, một ngọn lửa bốc thẳng lên não .   từng c.h.ế.t một  .  sợ cái gì? Kẻ nên sợ là bọn họ, vì  sẽ phát điên!
 nhấc chân đá tung cửa, tiện tay vớ lấy cái chổi ở góc tường  lao : "Sao ông  c.h.ế.t sớm  hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuyen-sinh-sau-khi-chet-co-ay-la-ngoi-sao/chap-2.html.]
4.
Cú đánh  của  giáng xuống lưng ,   dùng hết sức lực. Tống Kiều đau đớn buông tay ,  vặn vẹo mà gào lên thảm thiết.
 nhân cơ hội kéo Khâu Vân   lưng.
Tống Kiều  hồn , chỉ tay   mắng: "Con  mày, con đĩ Lý Phương thối tha , chính mày xúi giục con tiện nhân  phá thai đúng ? Mày  hại giống nòi của tao,   cửa !"
"Phi! Đừng  'con ' với 'con ' nữa. Có giỏi thì ông chửi ông nội của  !"
Tống Kiều sững sờ. Dù  hiểu ,  vẫn chửi rủa: "Cả nhà mày, tao đều  chửi! Ông nội mày là một thằng súc vật, sinh  ba mày cũng chẳng  thứ   gì, nếu  thì    một đứa con tâm địa rắn độc như mày?"
 cảm thấy sảng khoái: "A,  êm tai đấy!"
Tống Kiều khó hiểu: "Mày  bệnh ?"
"Ừ, di truyền."
Hắn  còn đôi co với  nữa, đưa tay định túm lấy Khâu Vân.  liền cầm cái chĩa ở góc tường lên, mạnh bạo cắm phập xuống đống rơm, cảnh cáo : "Lần  là rơm,   sẽ là ông!"
 kéo Khâu Vân về nhà .
Cô   vẻ   sợ hãi, tay vuốt ve bụng,   giường ngẩn ngơ hồi lâu: "Đồ lừa đảo, khi  mang thai,     sẽ  đánh  nữa..."
"Bạo lực gia đình chỉ    nào hoặc vô  . Tin lời đàn ông còn  bằng tin heo nái  leo cây!"  cũng   nên khuyên gì thêm. Sau khi Khâu Vân  nghỉ ngơi, vì quá tức giận,  chạy  ngoài ném đá  cửa sổ nhà Tống Kiều.
Ngày hôm , Tống Kiều quả nhiên đến tính sổ, còn lôi kéo cả hàng xóm láng giềng: "Mọi  xem , chính con Lý Phương , nó ế chồng nên đến phá hoại gia đình chúng , bây giờ còn chia rẽ vợ chồng chúng  nữa!"
Được lắm, chơi trò đạo đức giả với  ?
Tiếc là    đạo đức.
 cúi đầu tìm kiếm vũ khí tiện tay, nhưng  ngờ, Khâu Vân  cầm một con d.a.o hùng hổ bước , mắt đẫm lệ : "Nếu   Tiểu Phương,  thể hôm qua    tên súc vật  đánh c.h.ế.t ! Tống Kiều,  đừng đến tìm  nữa, chúng  ly hôn !"