Khâu Khải Vận ban đầu còn sợ hãi núp  cửa, nhưng  thấy ,  bé lập tức ngẩng đầu hiên ngang  , còn thè lưỡi trêu chọc cô bé : "Lêu lêu lêu! Có dì Phương của  đến ,   sợ bọn  . Mai  mang kéo đến cắt hết tóc của !"
Cô bé tức đến chảy nước mắt.
Khâu Khải Vận  đắc ý  chạy   lưng .
 đưa tay  với  bé, Khâu Khải Vận  chút đề phòng nắm lấy.  liền giật mạnh  bé , rút từ  lưng  một cành liễu  chuẩn  sẵn, quất mạnh  m.ô.n.g  bé: "Bắt nạt con gái! Cho mày bắt nạt con gái !"
Khâu Khải Vận  chạy, nhưng   giữ chặt, chỉ  gào  thảm thiết. Cậu bé  càng dữ,  đánh càng mạnh.
Đám đông vây xem đều kinh ngạc.
Cuối cùng,  thở hổn hển đè  bé xuống  mặt cô bé : "Xin !"
Khâu Khải Vận nức nở: "Xin ... Mình  nên giật tóc ,  nên đánh ..."
"Nói to lên!"
"XIN LỖI! Oa!"
Khâu Khải Vận  suốt cả đoạn đường về nhà,  lao  lòng Khâu Vân: "Mẹ ơi, dì Phương đánh con!"
Khâu Vân  xong  bộ câu chuyện, lẳng lặng  dậy, kéo Khâu Khải Vận  phòng  đánh thêm một trận nữa. Cậu bé tức giận trốn trong phòng .
Buổi tối ăn cơm,  và Khâu Vân cứ thế ăn uống,  hề để ý đến Khâu Khải Vận.
Cậu bé đói  chịu nổi, tự   ,  bên bàn ăn lí nhí: "Mẹ ơi, con xin ...   con  dám nữa!"
Khâu Vân hất cằm về phía : "Hứa với dì Phương của con ."
"Dì Phương, con sai , con sẽ  đánh con gái nữa!"
 lạnh lùng   bé.
Đứa bé tám tuổi với khuôn mặt non nớt, nhưng mơ hồ  thể thấy  bóng dáng của gã ba khốn nạn của . Những hình ảnh bạo lực tàn nhẫn vụt qua  mắt ,  nhắm chặt mắt . Cảm giác cái c.h.ế.t đau đớn đến thế nào,  sẽ  bao giờ quên.
Một lúc lâu ,  khó khăn mở lời: "Những gì dì  bây giờ, con  nhớ mãi. Không  bắt nạt phụ nữ,   coi thường phụ nữ. Đàn ông     là đồ hèn, kẻ dùng lợi thế thể chất để bạo hành mới là đồ hèn."
   bé với ánh mắt phức tạp,     bếp xới cơm cho  bé.
Trong tầm mắt, Khâu Khải Vận kéo áo Khâu Vân: "Mẹ ơi, ánh mắt của dì Phương  nãy đáng sợ quá,   con   gì   với dì ? Dì  hình như sắp đánh con nữa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuyen-sinh-sau-khi-chet-co-ay-la-ngoi-sao/chap-5.html.]
...
9.
Từ   đó, Khâu Khải Vận  vẻ  sợ . May mắn là  bé  gây  chuyện gì nữa.
Khi Khâu Khải Vận sắp  nghiệp Tiểu học, Khâu Vân gặp một  đàn ông.
Người đàn ông tên là Trần Chí, mở một tiệm mì đối diện cửa hàng bánh ngọt, ngoại hình   nhưng hiền lành, chất phác, luôn giúp đỡ Khâu Vân những việc vặt.
Sau một năm quen , Trần Chí tỏ tình với Khâu Vân, nhưng cô   đồng ý.
Cô   với : "Thôi ,  sống một  lâu , quen ."
   thấy rõ. Cô  sẽ lén lút  Trần Chí , sẽ tranh thủ lúc rảnh rỗi sang giúp đỡ, lúc trời nóng cũng sẽ để dành cho   một bát chè đậu xanh.
Tối hôm từ chối Trần Chí, Khâu Vân  một  trong sân.   tan ca đêm về, thấy cô   trời ngẩn ngơ, liền  xuống bên cạnh: "Mình  giúp  khảo sát ,   là một  ,  thích thì đồng ý, tại   từ chối?"
Khâu Vân thở dài: "Mình sợ Khải Vận  chấp nhận , đột nhiên xuất hiện một   ba, thằng bé  quen ?"
"Thằng bé  quen thì  quen  thôi."
Khâu Vân sững .
 nghiêm túc : "Cậu sẽ vì yêu đương mà đối xử tệ với thằng bé ?"
"Tất nhiên là !"
Trạm Én Đêm
"Thế thì    ? Bất kể lúc nào  cũng  nhớ,   hết là chính ,  đó mới là một  . Cuộc đời chỉ vài chục năm ngắn ngủi, cớ gì  suy nghĩ cho  khác khắp  nơi? Muốn sống vui vẻ, con   ích kỷ một chút."
Khâu Vân  trong sân nửa đêm. Sáng hôm   ,  thấy cô  đang gói đồ ăn sáng. Nhìn thấy , cô  chỉ  một cách ngượng ngùng.
Chuyện Khâu Vân và Trần Chí hẹn hò  hề giấu giếm, Khâu Khải Vận  chuyện thì phản ứng  mạnh,   chuyện với Khâu Vân mấy ngày.
Khâu Vân vốn dĩ   tự tin, giờ càng  ý định rút lui.
Buổi trưa hôm đó,  bữa cơm,  nhắc đến chuyện kết hôn của họ, Khâu Vân  khổ: "Đợi thêm chút nữa ."
Cô   phòng gọi Khâu Khải Vận  ăn cơm, một lúc   vội vã chạy  : "Thằng bé mất tích ."
Khâu Khải Vận    lấy tiền lì xì từ lúc nào, cùng với vài bộ quần áo, tự  bỏ . Khâu Vân lo lắng sốt ruột, Trần Chí cũng đến giúp tìm kiếm.