tờ giấy mỏng manh đó bỗng nhiên bật .
"Thẩm Nguyệt, cô nghĩ Tạ Yến chỉ đáng nửa triệu tệ thôi ?"
Sắc mặt cô đổi: "Cô ý gì? Chê ít ?"
"Không." lắc đầu, tựa lưng ghế, ánh mắt thẳng cô : "Ý là trong lòng cô, tình cảm của Tạ Yến chính là thứ thể dùng tiền để đo đếm ."
"Cô!"
Cô nghẹn lời, mặt lộ rõ vẻ tức giận.
" và Tạ Yến quen mười năm ."
chậm rãi : "Từ khi chẳng là gì cả cho đến bây giờ trở thành chủ tịch hội sinh viên, trở thành con cưng của trời trong miệng các . Mười năm nay, cô từng xuất hiện một ngày nào ?"
"Thì chứ?" Cô lạnh: "Bây giờ bên cạnh là , bạn gái công nhận là . Còn Đường Lạc cô thì tính là cái thá gì? Một kẻ bám đuôi dai dẳng ?"
"Thật ?" cầm ly nước lọc bàn, uống một ngụm: "Vậy tại bảo cút mà bảo cô đừng ồn?"
Câu đ.â.m trúng tim đen của cô một cách chính xác.
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
"Đường Lạc, cô đừng voi đòi tiên!"
Cô hạ giọng, ánh mắt sắc lạnh: " thể khiến mày bại danh liệt diễn đàn, cũng thể khiến cô nghiệp ! Cô tin ?"
dậy, xuống cô với vẻ bề .
" tin." : " cá cô bản lĩnh đó."
xong thì rời , bỏ cô và tờ séc đó phía .
bước khỏi quán cà phê, ánh nắng chói mắt.
lấy điện thoại nhấn nút dừng ghi âm.
Sự trả thù của Thẩm Nguyệt đến nhanh hơn tưởng.
đang bưng đĩa trong nhà hàng thêm thì quản lý đột nhiên gọi sang một bên.
Ông lộ vẻ khó xử: "Đường Lạc, cô... Cô cần đến ngày mai nữa."
Lòng trùng xuống: "Quản lý, sai điều gì ?"
"Không ." Ông vội vàng xua tay: "Cô ."
" mà... Haizz, chúng nhận khiếu nại."
Ông thở dài đưa điện thoại cho xem.
Đó là một đ.á.n.h giá một ứng dụng đ.á.n.h giá từ một dùng ẩn danh, dài dòng mấy trăm chữ, tố cáo nhân viên phục vụ của nhà hàng thái độ tệ bạc, giữ vệ sinh còn đính kèm ảnh đang việc.
Bức ảnh rõ ràng là chụp lén.
"Khách hàng nếu cô còn ở đây thì cô sẽ báo cáo chúng lên sở y tế."
Quản lý vẻ mặt khó xử: "Tiểu Đường, cô đấy, chúng ăn nhỏ, chịu nổi những rắc rối ."
trả điện thoại cho ông , trong lòng lạnh lẽo, là Thẩm Nguyệt.
Ngoại trừ cô thì sẽ ai khác.
" hiểu , quản lý."
cởi bỏ đồng phục việc, gấp gọn để sang một bên: "Cảm ơn ông chiếu cố trong thời gian qua."
Khi bước khỏi nhà hàng, là chín giờ tối.
mất việc thêm, điều nghĩa là tiền t.h.u.ố.c thang cho tháng tới còn nơi nào để trông cậy.
ở ngã tư, gió đêm thổi qua, mang theo lạnh.
lấy điện thoại , tìm đến quen thuộc đó, do dự lâu cuối cùng vẫn bấm gọi.
Điện thoại đổ chuông lâu mới máy.
"Alo?"
Là giọng của Tạ Yến, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-ban-than-tra-xanh-mfsw/chuong-2.html.]
Mũi cay xè, giọng xen lẫn tiếng nức nở: "Tạ Yến."
"Có chuyện gì ?"
Anh lập tức nhận sự bất thường của : "Đã xảy chuyện gì?"
"Em... Em thôi việc thêm ."
nghẹn ngào kể chuyện.
Đầu dây bên im lặng.
Vài giây , thấy giọng kiềm chế sự tức giận.
"Lại là Thẩm Nguyệt. Sao cô dám! Em đang ở ? Anh qua tìm em."
báo địa chỉ cuộn bên vệ đường, mặc cho gió đêm thổi thấu cơ thể.
Chưa đầy hai mươi phút, một chiếc xe màu đen dừng mặt .
Tạ Yến bước xuống xe nhanh chóng đến mặt .
Anh thấy đôi mắt sưng đỏ của , sắc mặt càng thêm trầm xuống.
Anh cởi áo khoác, khoác lên , ấm lập tức bao trùm lấy .
Đầu ngón tay lướt qua gò má lạnh giá của , động tác nhẹ nhàng.
"Đừng sợ, đây."
Giọng trầm nhưng mang theo sức mạnh khiến an lòng.
kìm nữa mà vùi đầu lòng .
Anh gì, chỉ siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng vỗ về lưng .
lúc , một luồng đèn xe chói mắt chiếu tới.
Một chiếc Porsche màu đỏ dừng bên cạnh chúng .
Cửa xe mở , Thẩm Nguyệt mặc một chiếc váy đỏ, giày cao gót bước xuống.
Cô thấy tư thế chúng đang ôm , mắt lập tức đỏ hoe.
"Được lắm, Tạ Yến, Đường Lạc!"
Lời cô , mỗi chữ đều như đ.â.m tim.
" mặt thì các quấn lấy ?"
Thẩm Nguyệt xông đến, rõ ràng mục tiêu chính là .
Tạ Yến phản ứng cực nhanh, kéo lưng , dùng chặn cú tát Thẩm Nguyệt vung tới.
Một tiếng "chát" giòn tan, cú tát đó giáng thẳng mặt Tạ Yến.
Thời gian như ngưng đọng.
sững sờ.
Thẩm Nguyệt cũng sững sờ, cô lòng bàn tay đỏ bừng dấu ngón tay nhanh chóng hiện rõ mặt Tạ Yến, môi run run.
“Em… Em cố ý, A Yến, em định đ.á.n.h …”
Gương mặt Tạ Yến lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh Thẩm Nguyệt mà nghiêng đầu .
“Cô đ.á.n.h em đau ?”
Tim bỗng thắt .
Anh đ.á.n.h nhưng hỏi đau .
lắc đầu, nước mắt kìm mà rơi xuống.
“Tạ Yến!”
Thẩm Nguyệt hét lên chói tai, lý trí của cô sụp đổ: “Anh đến giờ vẫn bảo vệ cô ! Anh vì cô mà ngay cả việc em đ.á.n.h cũng bận tâm ?”
“ hỏi cô, công việc của Đường Lạc do cô phá hoại ?”