Cô bạn thân "trà xanh" - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-10-26 16:18:24
Lượt xem: 195
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uy h.i.ế.p thành, bắt đầu dùng lợi lộc để dụ dỗ.
khẩy trong lòng.
Cuối cùng Tạ Yến cũng đặt tách xuống.
“Cục trưởng Vương.” Anh mở lời, cách xưng hô vô cùng máy móc.
Sắc mặt của vị biến đổi.
“Trong mắt ông, mạng sống của em gái chỉ đáng giá một lô đất thôi ?”
Giọng Tạ Yến bình tĩnh nhưng mang theo sức nặng ngàn cân.
“ ý đó…”
“Hai năm , ông dùng quyền lực của biến một vụ án mạng thành một vụ t.a.i n.ạ.n giao thông bình thường.”
Tạ Yến ông , ánh mắt sắc như dao: “Ông bao che cho tội phạm, để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn để một tài xế vô tội gánh tội cho cô . Bây giờ, ông dùng quyền lực của để đàm phán điều kiện với ?”
Trên trán cục trưởng Vương, mồ hôi li ti bắt đầu rịn .
“Tạ Yến, phàm là chuyện gì cũng nên chừa một đường lui, còn dễ gặp mặt. Làm chuyện đến cùng, chẳng lợi cho ai cả.”
Lời của ông mang theo sự đe dọa.
Tạ Yến .
“Cục trưởng Vương, hình như ông nhầm lẫn một chuyện .”
tiếp lời , bình tĩnh bổ sung: “Ông tưởng rằng suốt hai năm nay, chỉ ông đang sắp đặt ?”
Ánh mắt của cục trưởng Vương kinh ngạc, chắc chắn rơi .
Tạ Yến lấy một tập tài liệu khác từ cặp công văn, đẩy qua.
“Đây là gì?”
Cục trưởng Vương nhíu mày.
“Những năm qua, ông lợi dụng chức quyền mà duyệt bao nhiêu dự án, nhận bao nhiêu lợi lộc, trong đều ghi rõ ràng từng li từng tí.”
Cục trưởng Vương đột ngột dậy, sắc mặt tái mét.
“Cậu… Cậu điều tra ?”
“Để những thứ , phái suýt chút nữa chôn sống.”
Tạ Yến dậy, chỉnh cổ áo vest.
cục trưởng Vương, ánh mắt lạnh băng, hờ hững bổ sung một câu: “ mà thể báo thù cho Tiểu Hi nên vẫn đáng giá.”
Ánh mắt Tạ Yến thâm trầm: “ chỉ lấy những gì vốn thuộc về chính nghĩa. cho ông một ngày, tự giác tự thú Nếu , tập tài liệu , ngày mai sẽ bàn của Ủy ban kiểm tra kỷ luật.”
“Còn nữa.” Anh ngừng , đầu đổ sụp xuống ghế: “Thay nhắn với Thẩm Nguyệt rằng cánh cửa địa ngục mở chào đón cô .”
Cuối cùng cục trưởng Vương chọn cách tự thú.
Ông dám đ.á.n.h cược.
Bởi vì ông những gì Tạ Yến nắm giữ, đủ để khiến ông vạn kiếp bất phục.
Sự sụp đổ của ông gây một trận động đất lớn trong giới quan trường.
Rút củ cải kéo theo bùn, một loạt những liên quan lợi ích với ông đều vạch trần.
Công việc kinh doanh của gia đình Thẩm Nguyệt cũng vì thế mà chịu đòn chí mạng, chuỗi cung ứng vốn đứt gãy, nhanh chóng tuyên bố phá sản.
Còn bản Thẩm Nguyệt vì tội gây t.a.i n.ạ.n giao thông bỏ chạy dẫn đến c.h.ế.t cộng thêm tội xúi giục khác phạm tội, nhiều tội danh hợp , kết án tù chung .
Sau , trong một góc tin tức xã hội rằng khi tù cô mất trí, mỗi ngày trong phòng giam đều lặp lặp một câu: “ sai, là cô đáng c.h.ế.t.”
Người tài xế cô gánh tội cũng trả tự do vô tội, đồng thời nhận một khoản bồi thường lớn từ nhà nước.
Mọi chuyện đều một kết cục. Ngày việc lắng xuống, và Tạ Yến đến nghĩa trang.
Trên bia mộ của Tạ Hi, cô gái trong ảnh rạng rỡ và tươi sáng.
Khoảng trống mênh m.ô.n.g trong lòng trào dâng.
Đây là điều liều mạng theo đuổi suốt hai năm qua ? Liệu rằng Tiểu Hi thật sự an nghỉ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-ban-than-tra-xanh-mfsw/chuong-7.html.]
Tạ Yến nhẹ nhàng đặt một bó hoa hướng dương mà cô bé yêu thích nhất mộ.
Anh cúi xuống, dùng tay lau lớp bụi bia mộ, động tác nhẹ nhàng, chất chứa sự trân trọng vô bờ.
“Tiểu Hi, chúng .” Anh thì thầm, giọng nghẹn ngào.
“Em thể an nghỉ .”
Nắng xuyên qua kẽ lá, rải lốm đốm lưng .
phía mà bờ vai khẽ run rẩy của , hốc mắt cũng ướt đẫm.
Rất lâu , dậy, đầu .
Mắt đỏ hoe nhưng ánh mắt trong trẻo và bình yên đến lạ, điều mà từng thấy.
Khối đá khổng lồ đè nặng trong lòng bao năm qua, cuối cùng cũng dời .
Anh vươn tay về phía . “Lạc Lạc.”
đặt tay lòng bàn tay . Tay ấm.
“Chúng về nhà.” Anh .
Chúng về trường, cũng về căn hộ dùng 'phòng tác chiến' đó.
Tạ Yến lái xe, đưa biển.
lúc hoàng hôn, ánh mặt trời nhuộm cả mặt biển thành màu vàng kim.
Gió biển thổi tới, mang theo thở mặn mòi, ẩm ướt.
Chúng cởi giày, chân trần, dẫm bãi cát mềm mại, để hai hàng dấu chân dài.
Cả hai ai lời nào mà chỉ lặng lẽ bước , dường như trút bỏ mệt mỏi của hai năm qua.
Cảm giác trống rỗng khi báo thù, lặng lẽ lan tỏa trong lòng.
“Nếu Tiểu Hi còn sống.” khẽ : “Cô nhất định sẽ thích nơi .”
Bước chân Tạ Yến khựng , khuôn mặt nghiêng ánh hoàng hôn trông vô cùng dịu dàng.
“Phải đó.” Anh khẽ đáp, giọng khàn: “Chúng đều mệt .”
Anh dừng bước, , nghiêm túc .
“Lạc Lạc, hai năm qua, thường nghĩ nếu em thì sẽ .”
Tim lỡ mất một nhịp.
“Anh đột nhiên nhận thể thiếu em. Hôm đó ở quán rượu, em vẫn trả lời câu hỏi của .”
Anh câu đó: “Sau , cuộc đời em cũng để chịu trách nhiệm, ?”
khuôn mặt nghiêng của ánh hoàng hôn dát vàng, sự mong chờ và căng thẳng trong mắt , chợt bật .
“Tạ Yến, đang tỏ tình với em đó ?”
Mặt đỏ bừng lên với tốc độ thể thấy bằng mắt thường.
“Phải.” Anh gật đầu, mạnh mẽ: “Anh thích em, Đường Lạc. Không là tình bạn mà là tình cảm của một đàn ông dành cho một phụ nữ.”
“Từ khi nào ?” hỏi mà rõ.
Anh sững một chút, dường như đang nghiêm túc hồi tưởng.
“Anh .” Anh thành thật lắc đầu: “Có lẽ là từ khi em vì bảo vệ mà đ.á.n.h với đám con trai lớp bên. Cũng thể là khi em vụng về băng bó vết thương cho nhưng thắt thành một nút c.h.ế.t. Hoặc cũng thể là khi quyết định báo thù Thẩm Nguyệt, em hề do dự về phía và 'em ở bên '. Anh chỉ đến khi nhận thì mắt thể rời khỏi em nữa .”
Anh hít sâu một như thể dùng hết tất cả dũng khí.
“Đường Lạc, bạn như em của em nữa. Anh trở thành đàn ông của em.”
Sóng biển vỗ bãi cát, cuốn lên những bọt trắng xóa.
, đàn ông mà yêu mười năm và cũng là cùng qua một chuyến địa ngục.
mỉm , nghiêng đầu về phía : “Anh chắc chứ? Em phiền phức lắm đó.”
Anh sững sờ ngay đó cũng bật , sự căng thẳng trong mắt hóa thành một biển dịu dàng.
“Đã phiền mười năm , ngại phiền một đời nữa.”