Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 215: Đừng Ăn Thuốc Thuốc Nhé
Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:32:02
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Hân lúc mới nhận , tại Cẩm Thư giao dịch trong phòng cho khách hàng lớn, mà bảo cô trộn sảnh giao dịch dành cho nhà đầu tư nhỏ lẻ, lén lút đặt lệnh.
Một chiêu "giương đông kích tây" thành công lừa qua mắt thiên hạ.
"Bọn họ đúng là thông minh thông minh hại, tự cho rằng tính toán rõ dòng tiền của chúng , nhưng ngờ rằng, vẫn còn giữ một tay bài, chính là chờ bọn họ tay."
Cổ phiếu , sẽ trở thành bước ngoặt trong cuộc chiến thương trường.
Cẩm Thư từ từ nhặt lấy một trái mận, trái mận màu xanh lục phát mùi axit trái cây quyến rũ, khiến cô thèm nhỏ dãi.
"Một bạo chúa chỉ đ.á.n.h đ.ấ.m c.h.é.m g.i.ế.c, thanh đao của sớm muộn gì cũng sẽ chĩa mưu sĩ cận nhất bên cạnh. Lúc , nếu tướng lĩnh của phe địch thu nhận mưu sĩ đó, thì mưu sĩ sẽ trở thành vũ khí sắc bén để đối phó với bạo chúa."
Trịnh Hân những lời nhẹ nhàng khách khí của Cẩm Thư cho kinh ngạc, mấy giây nên lời.
Một lúc , cô mới lấy giọng của .
"Ý cô là... thuyết phục Tam Phong phản bội?"
Làm chuyện đó !
Hắn là con nuôi của Vu Hoằng Vũ, lớn lên ngay bên cạnh Vu Hoằng Vũ.
Để báo đáp ân dưỡng d.ụ.c của Vu Hoằng Vũ, dù những việc Vu Hoằng Vũ đều mấy sáng sủa gì, vẫn nhiều giúp Vu Hoằng Vũ dọn dẹp đống hỗn độn đó.
Một kẻ ngoan cố như , mà giờ boss thuyết phục ?
"Không hẳn là thuyết phục phản bội, mà là để từ bỏ nơi tối tăm, về với ánh sáng." Cẩm Thư cho trái mận miệng, hài lòng nheo mắt .
Cảm giác chua chua cay cay thật sự dễ chịu.
Ăn một miếng, cái dày vốn đang khó chịu cũng đỡ hơn nhiều.
"Boss, khuyên cô nên từ bỏ ý nghĩa thực tế đó , thể nào ."
"Muốn đ.á.n.h cược một ván ?" Cẩm Thư ngậm trái mận, má phính , trông như một chú sóc con.
Vân Vũ
Tạo hình đáng yêu như chuyện tàn khốc như thế, quả là sự tương phản hề nhỏ.
" đ.á.n.h cược với cô ..."
Chỉ cần Cẩm Thư " đ.á.n.h cược một ván ", thì chắc chắn đại cục an bài.
"Lẽ nào cô thực sự cách thuyết phục Tam Phong?"
"Có một khuôn khổ mơ hồ, chi tiết vẫn cần cân nhắc, cô kể cho thêm về , càng chi tiết càng ."
"Tuổi thơ của khá thảm, cha và trai đều c.h.ế.t trong một vụ t.a.i n.ạ.n xe , cả nhà chỉ còn , khi đưa đến trại trẻ mồ côi nửa năm thì Vu Hoằng Vũ nhận nuôi."
Bởi vì Tam Phong là khá trầm lặng, Trịnh Hân cũng hiểu nhiều về , chút thông tin ít ỏi cũng là do Vu Duệ Ngôn kể cho cô.
"Tại với , cô ?"
"Họ cùng khóa, thường xuyên chơi bóng rổ cùng , cũng chỉ nắm ngần thông tin, chẳng gì đáng giá lắm ."
"Sao chứ? Lượng thông tin đầy đủ, đủ dùng ." Cẩm Thư lấy thêm một trái mận.
Sao đây cô phát hiện thích ăn những thứ chua chua cay cay như nhỉ? Khẩu vị đột nhiên trở nên kỳ lạ.
"Hả? Thông tin ở chỗ nào chứ?"
"Thứ nhất, Vu Hoằng Vũ thứ lành gì, đột nhiên phát tâm từ thiện, nhận nuôi trẻ mồ côi?
Ẩn tình bên trong đáng để đào sâu. Hoặc là tham lam tài sản thừa kế của cha Tam Phong, hoặc là vụ t.a.i n.ạ.n xe đó chính do dàn dựng.
Còn một suy đoán mang tính huyền hồ hơn, trong con trai đứa cần cấy ghép nội tạng, vặn Tam Phong phù hợp với loại hình đó."
Xét từ việc Tam Phong thể lớn lên bình an vô sự, suy đoán về cấy ghép nội tạng thể loại bỏ .
"Thứ hai, cô một trai, lẽ nên gọi là Nhị Phong mới đúng, là bởi vì Vu Hoằng Vũ hai con trai, đến nhà họ Vu mới xếp thứ ba."
"Điều cũng thể tính là thông tin hữu ích ?" Trịnh Hân nghĩ , chỉ là một cách xưng hô mà thôi, nhiều ẩn ý đến ?
"Vô cùng hữu ích, Học thuyết Thang nhu cầu của Maslow, nhu cầu về tình yêu và sự thuộc về xếp ở tầng thứ ba. Hắn mang danh 'thứ ba' trong nhà họ Vu, nhưng những việc khác gì đầy tớ, ai coi là nhà họ Vu.
Trong gia đình đó, thể cảm giác thuộc về. Nếu là , mỗi khác gọi là 'Tam Phong', sự chênh lệch trong lòng sẽ tăng lên một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-215-dung-an-thuoc-thuoc-nhe.html.]
Rõ ràng một nhà, nhưng dùng một cách xưng hô giả tạo để kết nối với , điều giả dối nhất đời gì hơn thế.
"Trừu tượng quá, thể hiểu lắm."
Trịnh Hân cảm thấy thế giới tinh thần của các đại lão quá phức tạp, lẽ chỉ khi cô đạt đến trình độ như Cẩm Thư, mới thể hiểu .
"Vậy sẽ đổi sang một cách dễ hiểu hơn. Sau khi kết hôn, cần đổi cách xưng hô, gọi sinh , nuôi dưỡng là bố . Nếu quan hệ hòa thuận thì gọi cũng , nhưng nếu gặp một chồng gây chuyện, mỗi gọi tiếng '' đều sẽ vô cùng buồn nôn."
" hiểu ! Boss, cô đúng là thiên tài!" Trịnh Hân phép so sánh thần kỳ của Cẩm Thư thuyết phục .
Ngẩng đầu lên, cô phát hiện nửa chậu mận Cẩm Thư ăn hết.
"Cô ăn nhiều như , dày trào ngược axit ? Đừng ăn nữa." Trịnh Hân dời chậu mận .
Cẩm Thư theo một cách thèm thuồng, l.i.ế.m liếm môi.
Thực , cô vẫn thể ăn thêm một chút nữa...
"Sớm vệ sinh cá nhân nghỉ ngơi , ngày mai còn trận chiến khó khăn nữa. Nếu đoán lầm, ngày mai bọn họ sẽ hành động."
Cẩm Thư xách hộp đồ vệ sinh cá nhân đ.á.n.h răng rửa mặt, Trịnh Hân tình tiết treo đầu giường cô để cho ngứa ngáy trong lòng.
Boss ngày mai bọn họ sẽ hành động, "bọn họ" là chỉ ai? Là Lâm Nghị Hiên bọn họ, là Tam Phong bọn họ?
Trịnh Hân mất ngủ, trằn trọc đến tận sáng sớm mới ngủ , ngủ đầy hai tiếng Cẩm Thu đ.á.n.h thức.
"Ọe!" Cẩm Thư bụm miệng , nôn khan.
Trịnh Hân bật dậy, cô với vẻ lo lắng.
"Cô chứ?"
"Xin nhé, đ.á.n.h thức cô ."
Cẩm Thư vốn định nhà vệ sinh, nhưng cảm giác buồn nôn đến quá nhanh, kịp chạy đến đó.
"Có lẽ do ăn quá nhiều đồ chua, hại dày . Đợi lúc nào hiệu t.h.u.ố.c mở cửa, mua ít t.h.u.ố.c dày về uống thôi."
Cẩm Thư liếc đồng hồ, mới đầy 5 giờ.
Nôn hồi lâu mà gì, Cẩm Thư súc miệng xuống giường.
Nhắm mắt , cô cảm thấy hình như bỏ qua một vấn đề quan trọng nào đó.
Cô mơ màng trong một giấc mơ.
Trong mơ, một màu trắng xóa, đường trượt tuyết băng giá dài ngoằng, một bóng hình nhỏ bé đang tấm ván trượt tuyết đơn, thoăn thoắt lượn chuyển, nhảy nhót đường tuyết.
Đứa bé đầy một mét, mặc bộ đồ trượt tuyết liền hình thỏ lớn, thong dong di chuyển đường tuyết, sợ độ dốc hiểm trở, dũng khí ngập tràn.
Cẩm Thư mỉm , dù khuôn mặt của đứa bé che khuất một nửa bởi kính trượt tuyết, nhưng cô vẫn nhận ngay đó là con gái cô, Nhất Thâm, dáng vẻ thì 3 tuổi.
Đứa trẻ thừa hưởng năng khiếu thể thao từ bố, 3 tuổi thể tự dùng ván đơn trượt tuyết. Để thỏa mãn sở thích của con gái, cô sống ở nước ngoài một thời gian.
Đã lâu lắm cô mơ thấy con gái, Cẩm Thư khi tỉnh dậy, khóe miệng vẫn nở nụ , trong lòng cũng ấm áp.
Cảnh tượng chuyển đổi, sân trượt tuyết bằng trong nhà, Cẩm Thư cầm t.h.u.ố.c đuổi theo Nhất Thâm đang chạy lung tung khắp phòng, cô nhóc còn chỗ nào để chạy, đành co thành một cục.
Miệng còn lầm bầm: "Con là cây nấm, nấm thì ăn t.h.u.ố.c thuốc ."
"Mơ thấy gì , vui thế?" Trịnh Hân mở mắt thấy Cẩm Thư đang tươi.
"Mơ thấy một đứa trẻ dễ thương, để tránh uống t.h.u.ố.c cảm mà giả nấm—" Nụ của Cẩm Thư tắt lịm.
Tay đặt lên bụng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
"Hiệu t.h.u.ố.c mở cửa nhỉ, mua t.h.u.ố.c dày." Trịnh Hân dậy.
"Thuốc dày tạm thời cần mua nữa." Cẩm Thư nghĩ về hình ảnh con gái cô giọng ngọng ngọng ăn t.h.u.ố.c thuốc.
Có khả năng nào đó, thiên thần nhỏ của cô sắp đến ?