Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 372: Em vẫn nên thận trọng hơn

Cập nhật lúc: 2025-11-23 11:47:24
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng khi rời bệnh viện, Cẩm Thư vẫn đến nhà máy.

Cô đón nhân viên ngôn ngữ ký hiệu cùng lập tức đến đội cảnh sát giao thông.

Với sự giúp đỡ của đội cảnh sát giao thông, họ tìm câm điếc đưa của Mã Thiên Phúc đến bệnh viện.

Dù hành động của Mã Thiên Phúc khiến Cẩm Thư khó chịu, và bà họ Mã cũng là một đáng ghét, nhưng xem mặt của Sở Bá Lương, cô vẫn một việc thuận tay giúp đỡ.

Với sự hỗ trợ của nhân viên, cuối cùng nhân chứng đó cũng diễn đạt chỉnh những gì thấy.

Lúc đó, đúng con dốc, nên khá rõ.

Mẹ họ Mã bộ sát lề đường, một chiếc xe tải màu vàng bất ngờ phóng .

Anh rõ, chiếc xe tải đó cố tình đ.â.m bà cụ.

Bởi vì đoạn đường xảy t.a.i n.ạ.n khá hẻo lánh, đường căn bản xe, thậm chí cũng bộ.

Mẹ họ Mã sát mép vỉa hè, nếu cố ý thì căn bản thể đ.â.m trúng bà.

Tuy nhiên, chiếc xe tải đó biển , nhân chứng xa, chỉ thể thấy kiểu dáng của xe.

Đó là loại xe thùng nhỏ phổ biến trong thành phố, nhưng cái bảng phía nóc như xe taxi.

Nếu phát hiện họ Mã, thì bà cụ gặp nguy hiểm .

Cẩm Thư thấy lòng , ăn mặc vẻ khó khăn, liền bảo của hỏi đến chỗ cô việc .

Nhân chứng kinh ngạc tưởng như thể tin , chuyện như .

Tối hôm đó, Mục Phượng và Tiêu Hồng đến nhà Cẩm Thư chơi, tán vài câu chuyện gia đình xong, bắt đầu phàn nàn.

"Chị , em hẹp hòi , nhưng trong đội quyên góp tiền, em thực sự quyên . Cái bà lão đó, em khó một chút, bà đáng đời."

"Em cũng , đáng lẽ nên ." Tiêu Hồng cũng ấn tượng sâu sắc với những việc bà lão .

Trong cái sân , các gia đình sống với đều khá hòa thuận, nếu thực sự thể hòa hợp , thì lẽ chính là bà lão đó.

Cảm giác cùng một giuộc, những mưu mô nhiều, mà còn đặc biệt thích đ.â.m thóc, thọc gạo.

"Lần bà về , cứ mách lẻo với khác rằng em gửi lương về cho nhà đẻ." Tiêu Hồng nghĩ đến chuyện là tức giận, đang giữa năm mới mà đầy bụng tức.

"Rồi ?" Cẩm Thư bóc hạt dưa chuyện.

"Anh nhà em là Giang Hàn liền tìm đến tận nơi, bảo với bà lão rằng bảo gửi, thế là bà câm họng."

"Phụt!" Cẩm Thư bật .

Giang Hàn quả hổ là Lâm Nghị Hiên trọng dụng, cách việc khá giống Lâm đội trưởng.

"Bà còn bảo em giảm béo, thịt đều mọc hết em , đứa con trong bụng gầy khô đét — Chị ơi, đôi mắt già của bà máy siêu âm, mà thấu bụng em ?"

Mục Phượng hiện giờ cũng đang mang thai, tức c.h.ế.t.

"Bảo đối tượng của em cũng tìm lên cửa nhà bà mà hỏi, loại thích đ.â.m thóc thọc gạo như , em đối chất trực mặt với bà là bà im re ngay." Cẩm Thư đưa chủ ý.

"Nghe sắp tàn phế , tìm cũng chẳng ý nghĩa gì. Em chỉ thương tiểu Diệp... phận khổ quá."

Mục Phượng thở dài, Tiêu Hồng cũng ủ rũ nhăn mày.

Mấy họ miệng quyên góp, nhưng rốt cuộc vẫn quyên, đều là xem mặt mũi của tiểu Diệp.

Số phận cô vợ trẻ thực sự khổ, lúc m.a.n.g t.h.a.i hành hạ suýt nữa là một xác hai mạng, thở một nhẹ nhõm, chồng độc ác t.a.i n.ạ.n xe, liệt .

Những ngày tháng , sống đây.

"Trạng nguyên" Cẩm Thư cũng trầm mặc, chuyện thực sự khó xử lý.

Nếu tiểu Diệp đoạn tuyệt với gia đình nhà đó, những ngày tháng khổ sở vẫn còn ở phía .

Không khí nặng nề, Mục Phượng liền chuyển chủ đề sang công việc.

"Chị, cái câm điếc mà chị sắp xếp phân xưởng của em hôm nay... là đừng dùng nữa ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-372-em-van-nen-than-trong-hon.html.]

"Hả? Tại ?"

"Nghe bố đều c.h.ế.t hết, tự kéo lê nuôi một đứa em gái. Em lão Vương '', em gái là kẻ trộm cắp."

Lão Vương cũng là tàn tật, nhà máy khá sớm, lúc đầu còn tự ti dám giao tiếp với , giờ quen đến mức thể hiệu để 'kể' chuyện phiếm với Mục Phượng bọn họ.

Vân Vũ

"Cái gì? Trộm cắp?! Vậy thì thể dùng, một hư thì cả nhà đều hư, mau đuổi việc ." Tiêu Hồng là kế toán, quản tiền, thấy trộm cắp lập tức nổi đóa.

"Là ... Ngày mai, Mục Phượng em dẫn hai nhân viên, đến nhà xem tình hình, mang theo hai bao gạo một bao mì, thêm một thùng dầu — thôi, cũng đừng đợi ngày mai nữa, tối nay trời trở lạnh, đợi đối tượng của em tan , bảo cùng em qua."

"Chị... chị điên ? Em gái là kẻ trộm, chị còn mang phúc lợi nhân viên đến cho nhà họ?"

"Trợ cấp cho nhân viên khó khăn, đây là truyền thống của nhà máy chúng . Các em cũng thấy , trời lạnh thế, một chiếc áo bông cũng ."

Cẩm Thư , hai liền nhớ , quả thật mặc mỏng manh, lạnh đến mức run cầm cập.

"Nếu thực sự là kẻ trộm, thì cũng là kẻ trộm ăn thất bát. Đến áo bông cũng , chứng tỏ thực sự cùng đường ."

Những tàn tật trong thành phố thường đ.á.n.h giá .

Một lục lọi rác bừa bãi, khu phố bừa bộn, một còn trộm cắp, lúc phơi rau củ mùa thu, những kẻ trộm bắp cải, khoai tây, nhiều đều là tàn tật.

Một thời gian còn bắt một tên cướp, chính là câm điếc.

, Mục Phượng em gái của nhân viên mới là kẻ trộm, trong lòng đặc biệt sợ hãi.

"Người là do chị tuyển , nếu phạm sai lầm, chúng lý do để đuổi việc . Cứ để việc . Chuyện về em gái , đừng bàn tán trong nhà máy, quan tâm đến lòng tự tôn của ."

"Chị?" Mục Phượng hiểu.

"Chỉ cần một lối sống, ai sống như ma quỷ cả. Chị thấy thể giúp đỡ một xa lạ, hẳn là kẻ cùng cực hung ác."

Thấy Mục Phượng vẫn còn bức bối, Cẩm Thư bổ sung thêm.

"Nếu em thực sự yên tâm, thì tìm bên đồn công an hỏi thăm xem, xem em gái tiền án , từng những việc gì."

Mục Phượng lúc mới cảm thấy cân bằng.

"À, đúng , chị hai bộ áo bông chồng chị để , lúc các em mang mì đến nhà , mang theo luôn nhé."

Cẩm Thư từ phòng ngủ nhỏ lấy một cái túi đến, đó là quần áo cũ của Tôn Anh để dùng nữa.

Dương Gia Hào mặc áo đơn, em gái lẽ cũng đủ quần áo, dù những thứ cũng định đem cho khác, cho ai chẳng .

"Mấy bộ quần áo chất liệu thế, chị thực sự đem cho ? Hay là lấy áo bông của em đổi với cái ?"

Mục Phượng sờ chất vải, ghen tị, tật thích chiếm tiện nghi tái phát.

Tiêu Hồng trừng mắt liếc cô một cái đầy giận dữ.

"Lại thế ! Cái đồ bụng hẹp hòi, bao giờ mới sửa ? Thể hình cô thế nào, mặc ?"

Mục Phượng cũng giận, mấy chị em trong sân quen đùa giỡn với , đều là tính tình thẳng thắn, gượng hai tiếng.

"Ừ, cũng mặc , tiếc quá... mềm mại thế, là áo lông vũ chứ gì?"

Giọng điệu đầy tiếc rẻ.

Áo lông vũ đó, đắt lắm! Chị dâu đem cho kẻ trộm !

"Đợi con nhà em sinh , chị tặng nó hai chiếc áo lông vũ." Cẩm Thư .

"Thật ư? Chị, chị đừng tặng cho con nữa, trẻ con nhỏ mặc , chị tặng em ."

"Đi tranh đồ với con cái, em đúng là t.ử tế."

Trong căn nhà ọp ẹp ở ngoại thành, Dương Gia Hào nhăn mặt ủ rũ, dù thấy, nhưng từ ánh mắt e dè của các đồng nghiệp, thấy tương lai sắp đối mặt.

Công việc khó khăn lắm mới , e rằng sắp mất .

Một cô gái độ mười tám mười chín tuổi nhảy nhót từ ngoài bước , Dương Gia Hào thấy em gái, khuôn mặt đắng chát đến mức như sắp chảy nước.

 

Loading...