Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 383: Mang Hai Đứa Bé Lười
Cập nhật lúc: 2025-11-23 16:03:17
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Con trai của ông lấy việc một cha như ông niềm tự hào, với tư cách là một cha, ông từng cảm thấy tự hào vì một đứa con như ?"
Câu hỏi thẳng thừng như đ.á.n.h tâm can của Cẩm Thư khiến Mạc Đại Thông cứng họng, thốt nên lời.
Tự hào về con trai ... Cũng chứ.
niềm tự hào đều dành cho đứa con trai lớn.
Còn đứa con trai út , từ nhỏ ngỗ nghịch, chịu theo con đường mà vạch sẵn.
Bảo nó học về thương mại để phò tá trai, nó nhất quyết .
Cứ khăng khăng theo đuổi cái ngành nghệ thuật "chẳng cơm gạo", ăn mặc thì cứ cho thật nổi bật, thật chướng mắt là .
Vân Vũ
Một đấng nam nhi đàng hoàng, cứ nhất quyết buộc cái đuôi sam nam nữ đầu.
Chỉ vì cái đuôi sam của nó, Mạc Đại Thông cũng nhớ nổi nổi giận với nó bao nhiêu .
"Cha mang con cái đến với thế gian, thế là đương nhiên xem con cái như tác phẩm nghệ thuật của riêng , vạch sẵn kế hoạch, cố gắng thao túng tương lai của chúng. Một khi đứa trẻ theo ý , liền xem đó là đại nghịch bất đạo."
"Ta là vì nó !" Mạc Đại Thông tức giận đến mức giọng địa phương bật .
Cẩm Thư dùng tiếng Quảng Đông để đáp .
"Ông vì nó ?
Vì nó , lẽ nào nên hỏi ý kiến của nó ?
Ông từng hỏi nó kế thừa sự nghiệp gia đình ?
Ông từng nghĩ xem nó thiên phú gì ? Rõ ràng là con cá nước, cứ ép gắn đôi cánh để bay lên trời, ông thật sự là vì nó ?"
Khi con xúc động, dễ dàng thứ ngôn ngữ quen thuộc nhất. Cẩm Thư dùng chính tiếng địa phương quê hương của Mạc Đại Thông để phản kích, đ.á.n.h trực tiếp nội tâm ông .
Mạc Đại Thông trong chốc lát như già mấy tuổi, lấy tay che mặt, giọng đầy cay đắng:
"Là nó bảo cô những lời với ? Nó hận ?"
"Không, từng những điều . Có lẽ là vì sắp nên thường suy nghĩ về cách cha , nếu phần nặng lời, mong ông bỏ qua. Nếu thấy lý, ông hãy lắng , nếu thấy đúng, cứ xem như nhảm."
Cẩm Thư dừng một chút, bổ sung thêm.
"Học cách trân trọng ưu điểm của con cái, là chuyện đáng hổ, ?"
"Nữ Vương! Có nhà ?" Giọng vô tư của Mạc Ôn Ngôn vang lên từ bên ngoài.
Sau khi Tiểu Dương mở cửa cho , như một cơn lốc xông thẳng phòng sách, tay còn cầm cuốn tập vẽ của .
Đây là lúc cảm hứng mới, chạy đến tìm Cẩm Thư chia sẻ.
Quảng cáo thành công, Cẩm Thư hứa khi nhận khoản tiền hàng đầu tiên sẽ cấp kinh phí cho phim hoạt hình.
Vì mấy ngày nay, tiểu thiếu gia Mạc đặc biệt hăng hái, tranh thủ thời gian rảnh là vẽ, và còn giấu bố .
Mạc Đại Thông thấy chi nhánh hợp tác giữa và Cẩm Thư động tĩnh lớn như , trỗi dậy ý chí đào tạo trở thành kế thừa.
Mấy ngày nay, gì cũng dẫn theo tiểu thiếu gia Mạc, khiến chỉ thể tranh thủ thời gian rảnh hiếm hoi để sáng tác.
"Mau xem ý tưởng nghĩ lúc trong toilet , ha ha ha, tuyệt đối với bố nhé - Bố?!"
Mạc Ôn Ngôn thấy bố cũng ở trong phòng sách, mặt cắt còn hột máu.
Hỏng , bắt tại trận !
Thế là chuyên tâm chính sự ?
Cậu liếc Cẩm Thư với ánh mắt oán trách, cô báo cho .
"À, cái , đến đây để chuyện kinh doanh với cô, hợp tác... đúng, là hợp tác!"
Mạc Ôn Ngôn nhanh chóng nhét cuốn tập vẽ trong quần, cố gắng che giấu.
Khóe miệng Mạc Đại Thông giật giật.
Thằng nhãi ranh, nó tưởng mù ?
"Đưa đây, cho xem." Mạc Đại Thông lạnh lùng .
"Cái gì , đó là giấy lau..." Mạc Ôn Ngôn bừa dùng ánh mắt hiệu cầu cứu Cẩm Thư điên cuồng.
Nữ Vương đại nhân, cứu con!
Cẩm Thư yên xem kịch, ý định lên tiếng, thậm chí còn chống cằm, hứng thú theo dõi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-383-mang-hai-dua-be-luoi.html.]
Thấy thể trốn tránh nữa, Mạc Ôn Ngôn đành cứng đầu rút cuốn tập vẽ từ trong quần , chậm rãi đưa cho bố.
Mạc Đại Thông lật giở cuốn tập, hình tượng Vô Song sống động hiện lên giấy, chỉ với vài nét phác thảo bằng bút chì.
Dù chỉnh sửa tinh tế, nhưng khiến nhịn , sức sống mãnh liệt của nhân vật hoạt hình .
"Cái , giai đoạn đầu các định đầu tư bao nhiêu?" Mạc Đại Thông hỏi.
"1 triệu... Nữ Vương cô sẽ đầu tư tiền, dùng tiền của ông!" Sợ mắng, vội vàng thanh minh động tiền của Tổng công ty.
"Tiền của cô còn đầu tư sản phẩm, lấy kinh phí cho ngươi?"
Mặt Mạc Ôn Ngôn xịu xuống, quả nhiên, sắp chỉ trích là chuyên tâm chính sự ?
Dự án bận rộn bao lâu nay, lẽ hủy bỏ?
Bố quả nhiên là coi trọng việc , dù nỗ lực thế nào cũng vô ích —
"Ta sẽ cấp kinh phí cho ngươi, tính là đầu tư cá nhân của . Ngươi đến chỗ kế toán điền biểu mẫu, xin mã phê duyệt để của chúng thương lượng với Tổng cục, cố gắng sớm phát sóng."
"Hả?" Mạc Ôn Ngôn tưởng nhầm.
Chẳng lẽ tai cũng vấn đề? Hay là ngoài mượn cái máy trợ thính của Tiểu Dương, một nữa?
"Thằng ngốc, ngươi hình cái gì ?" Mạc Đại Thông lấy cuốn tập vẽ gõ nhẹ lên đầu .
"Mau cảm ơn nhà đầu tư chứ!" Cẩm Thư ha hả lên tiếng.
Mạc Ôn Ngôn đầu óc trời đất, bỗng nhiên thực hiện một màn nghệ thuật trình diễn, soạt một tiếng quỳ xuống, hướng về bố đẻ mà lạy.
"Con cảm ơn bố, bố cho nhiều !"
Khóe miệng Mạc Đại Thông giật liên hồi, cho một cước nhưng nhịn .
"Vẽ cho , tiền thể cho ngươi, nhưng phim hoạt hình thật , đừng mất mặt !"
"Tuân chỉ~~~" Mạc Ôn Ngôn tiếp tục giở trò.
Mạc Đại Thông thực sự chịu nổi đứa con trai ngốc nghếch, vội vàng cáo từ với Cẩm Thư.
Đi đến cửa, dừng , ấp úng : "Bức vẽ của ngươi, phóng to một bức cho treo trong văn phòng... Còn nữa, con trai, con ."
Mạc Ôn Ngôn như sét đánh, thấy gì ?
Người cha luôn đề cao sự giáo d.ụ.c bằng áp lực, công nhận ?
Phải !
Mạc Đại Thông xong liền bỏ , bước chân vội vã, nhanh , mặt già đỏ ửng, để lộ mặt trẻ, thật mất mặt quá.
"Hu hu, cô thấy , ông khen ~~~"
Lâm Nghị Hiên về đến nhà thấy tiếng lóc t.h.ả.m thiết.
Chỉ thấy tiểu thiếu gia Mạc khoanh chân sofa nhà , nước mắt nước mũi giàn giụa.
Còn vợ đang mang bầu của , bụng mang chửa, đang bên cạnh đưa giấy vệ sinh cho .
Dưới đất từng cục giấy vệ sinh, Tiểu Dương mặt mày ủ rũ giữa đống giấy, những thứ đều do cô dọn dẹp đấy!
"Vợ yêu, em bắt nạt đến mức ?" Lâm Nghị Hiên hỏi.
Trời ạ, t.h.ả.m thiết thế , Mạnh Khương Nữ Trường Thành cũng chỉ đến thế là cùng.
"Đừng vu oan cho , liên quan gì đến em!" Cẩm Thư giơ tay đầu hàng, cô là mà!
"Sủng nam của Nữ Vương!" Mạc Ôn Ngôn lập tức lao về phía Lâm Nghị Hiên, một cái ôm chầm lấy cổ .
Mắt Cẩm Thư lập tức tròn xoe!
"Bố khen , ông khen ~"
"Bố khen thì liên quan gì đến việc chọc ghẹo ? Xuống ngay!" Lâm Nghị Hiên chán ghét đẩy , tránh xa , nước mũi sắp dính !
"Xì, cũng lạnh lùng quá đấy!" Tiểu thiếu gia Mạc dụi nước mũi Lâm Nghị Hiên , chút tiếc nuối.
"Đồ hai trăm lăm, thằng ngốc." Lâm Nghị Hiên trợn mắt, bước qua đến mặt Cẩm Thư, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô.
"Hôm nay các bé cử động ?"
Cẩm Thư lắc đầu, hai đứa bé đến tháng cử động mà vẫn chịu động, khiến cả nhà đều căng thẳng hết cả lên.