Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 386: Vốn Đã Khó Khăn, Giờ Lại Thêm Trắc Trở
Cập nhật lúc: 2025-11-23 16:03:20
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tay Lâm Nghị Hiên đặt nhẹ lên bụng cô, hai vợ chồng kiên nhẫn chờ đợi một lúc.
Không gì xảy .
"Có lẽ lúc nãy em cảm nhận nhầm?" Cẩm Thư cũng chắc chắn nữa.
"Để khơi gợi thêm chút nữa cho hai đứa nhỏ, kỹ nhé, bố sẽ hát cho các con đây!"
Lâm Nghị Hiên vẫn chịu từ bỏ, cất giọng hát vài câu. Lúc đầu còn hát chỉn chu, về trực tiếp vỡ giọng.
Có lẽ do giọng hát quá khó chăng, các bé cử động nữa.
Lần , chính Lâm Nghị Hiên tận tay cảm nhận , kinh ngạc Cẩm Thư.
"Giống như một con cá trắm cỏ ..."
"Cá thì là cá, chứ cá trắm cỏ là cái gì!" Cẩm Thư chọc cho phì .
Cảm giác đúng là giống như một chú cá bơi qua, là cảm giác đạp mạnh như trong tưởng tượng. Không là do t.h.a.i còn nhỏ, do các bé khá dịu dàng.
Cứ tưởng tượng lúc các bé trong bụng đang duỗi tay duỗi chân, là lật .
Việc chờ đợi t.h.a.i máy vốn là một việc tưởng chừng nhàm chán, thế nhưng hai vợ chồng họ vui vẻ đến tận nửa đêm, cảm nhận phép màu của sự sống.
Hôm , khi Cẩm Thư ngoài, gặp những hàng xóm chào hỏi, câu đầu tiên của họ đều là:
"Tiểu Vu tổng, con cử động ? Chúc mừng chúc mừng."
Một ông bố tương lai nào đó vui mừng khôn xiết, sáng sớm đến đội tuyên truyền một trận.
Cứ như thể hai đứa con của một chuyện gì đó kinh thiên động địa .
Thế nên bộ Đội Long Uyên đều chuyện.
Cảm cúm của Cẩm Thư khá hơn nhiều, cô liền phố một vòng, chủ yếu là để xem tình hình bán đĩa tại các cửa hàng điện máy lớn.
Vân Vũ
Đĩa máy của Thiên Sơn vẫn dẫn đầu với cách xa, việc nâng cấp miễn phí và mẫu mới tung đồng thời, khiến cho hàng nhái là đối thủ. Vì sử dụng bộ xử lý do chính Cẩm Thư nghiên cứu phát triển, nên mỗi chiếc máy bán đều hoa hồng của cô.
Cẩm Thư khá hài lòng, đồng thời cũng chú ý thấy, phần lớn các cửa hàng lớn trong thành phố đều đặt xe lắc của cô ở cửa.
Trẻ nhỏ thích, ở mấy chỗ lưu lượng khách đông, thậm chí còn xếp hàng.
Cẩm Thư lấy cuốn sổ tay mang theo, ghi chép những vấn đề cô phát hiện, để khi về cải tiến.
"Cô quả thật lúc nào chịu yên."
Cẩm Thư , Giáo sư Tống đằng với khuôn mặt một chút biểu cảm.
Cẩm Thư nheo mắt .
"Đang định chiều nay đến thăm giáo sư, thật là duyên phận."
Nghe cô "duyên phận", Giáo sư Tống suýt nữa thì phì vì tức.
Mấy ngày nay, cô nhóc cứ liên tục chạy đến chỗ bà, nào mang đồ ăn, thức uống, đồ đạc.
Từ chối , cô liền chân thành nắm tay Giáo sư Tống , duyên phận là do trời định.
May mà cô là một tiểu cô nương, nếu là một thằng nhãi con, còn tưởng cô đem lòng yêu .
"Cô đang khảo sát thị trường?" Giáo sư Tống liếc cuốn sổ, đó ghi chép khá nhiều thứ.
Có ý kiến cải tiến về cách trưng bày đĩa máy, vấn đề về nhạc của xe lúc lắc, cả những điều nhân viên bán hàng cần cải thiện, là những chi tiết.
"Để của cô những việc là , cô còn tự ngoài?"
"Bên em cũng bảo họ định kỳ điều tra thị trường, nhưng bản em cũng thể cứ lì trong nhà, cách biệt với thế giới bên ngoài ."
Phòng thị trường và ban quản lý sẽ định kỳ khảo sát thị trường, Cẩm Thư chú trọng trải nghiệm dùng. Bản cô thỉnh thoảng cũng dạo một vòng, nếu vấn đề gì thì tiện cùng thảo luận.
"Cô đúng là một kinh doanh bẩm sinh."
Giáo sư Tống vẫn tỏ lạnh nóng.
Cẩm Thư cũng nản lòng, ngược còn chút đồng cảm.
Những phụ nữ độc địa vị xã hội và tích lũy tài chính như Giáo sư Tống, chắc chắn tránh khỏi việc những trẻ trong gia tộc với ý đồ tới nịnh nọt.
Các học sinh chắc chắn cũng tâng bốc bà, xem nhiều những sự giả tạo, nên trở nên miễn dịch với những sự tán tỉnh tích cực như của Cẩm Thư.
dù bà miễn dịch, thì Cẩm Thư vẫn sẽ thực hiện đầy đủ các bước cần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-386-von-da-kho-khan-gio-lai-them-trac-tro.html.]
Nhân tài, xứng đáng để cô dùng tâm.
"Giáo sư mua đồ ? Một lúc nữa em đưa giáo sư về trường nhé, em xe đến." Cẩm Thư nhiệt tình .
Cô thấy Giáo sư Tống xách một túi đen to, phía lộ màu trắng xóa, là một túi bông.
"Không cần , tự bắt taxi." Giáo sư Tống từ chối.
"Mua nhiều bông thế , là để chăn ? Em một nhà chăn , nhiều trong khu em ở đều đến đó , cách đây xa lắm, em dẫn giáo sư nhé?"
"Không cần."
Bà cụ nhỏ đúng là lạnh lùng thật.
Cẩm Thư kéo chiếc áo khoác dày , thầm nghĩ may mà da mặt cô dày như chiếc áo , chỉ cần mỏng manh hơn một chút thôi, e rằng vị giáo sư mặt lạnh từ chối liên tiếp đến mức "bỏng lạnh" mất.
Mùa mà chăn bông, chắc chắn để tự dùng, chỉ còn một khả năng duy nhất -
Cẩm Thư lập tức nghĩ .
"Trong nhà giáo sư ai sắp kết hôn ?"
Giáo sư Tống ngạc nhiên cô, chuyện mà cũng đoán ?
"Chỗ chăn mà em giới thiệu với giáo sư, bà lão chăn đó là một ' phúc nhân'."
Cái gọi là " phúc nhân", còn gọi là " vẹn".
Theo quan niệm dân gian, cha còn sống, vợ chồng song và là vợ chồng đầu, đủ , em trai, chị, em gái, cả con trai lẫn con gái, như mới gọi là " vẹn".
Chỉ qua chuỗi yêu cầu dài dằng dặc , việc tìm một như khó khăn đến nhường nào.
Khi kết hôn, nếu thể tìm một như để chăn, đó chắc chắn là một việc vô cùng may mắn.
"Cô đúng là sợ mất lòng ." Giáo sư Tống Cẩm Thư với vẻ mặt nửa như nửa .
Chưa ai dám nhắc đến ba chữ " phúc nhân" mặt bà cả.
Bởi vì tình trạng con, giữa đường đứt gánh, tuổi già thể cô đơn của Giáo sư Tống, trái ngược với " phúc nhân".
Mọi sợ chạm nỗi đau của bà, đều dám nhắc đến, thái độ tự nhiên của Cẩm Thư thu hút sự chú ý của Giáo sư Tống.
Người khác , bà sẽ cho là họ vô tâm, nghĩ.
một trái tim thất khiếu linh lung như Tiểu Vu tổng, thể sai?
"Hê, chuyện gì mà dám ? Trong lòng vết thương, mới sợ khác nhắc đến. Em nghĩ rằng trong lòng giáo sư nỗi niềm nào thể vượt qua, việc cố ý tránh né, ngược là bất lịch sự. Việc thể khiến giáo sư tự tay mua bông, chắc chắn là vì một trẻ giáo sư yêu quý. Cho một lời chúc phúc cũng chẳng gì ."
Cẩm Thư quan sát, Giáo sư Tống là kiểu vì sự của mà suy sụp.
Có lẽ đối với bà, việc gia tộc tính toán còn khó chịu hơn cả việc mất chồng.
"Em luôn cho rằng, một thể đạt đến đỉnh cao trong một lĩnh vực nào đó, đó chắc chắn khả năng thấu hiểu hiện thực và vượt lên hiện thực."
Cẩm Thư thấy biểu cảm của Giáo sư Tống dịu , rằng trúng tim đen của bà, lượt gây ấn tượng thành công.
Đang định nhân tiện hẹn một bữa cơm, thì từ phía vang lên một giọng màu mè giả tạo.
"Dì, dì đang gì ở đây ?"
Cẩm Thư và Giáo sư Tống cùng đầu , thấy Thẩm Giai Nghi cùng cô đằng , tay xách nhiều túi đồ.
"Vu Cẩm Thư! Sao cô cùng với dì của ?!" Thẩm Giai Nghi thấy Cẩm Thư như kích động.
Cô chạy xộc tới, kéo tay Giáo sư Tống lôi mạnh .
"Dì, dì tránh xa cô , phụ nữ tâm địa bất chính, hại cả nhà cháu, trong mệnh mang theo sát khí, gần cô sẽ chuyện gì xảy !"
"Giáo sư là dì của cô?" Cẩm Thư thấy lòng chìm xuống.
"Vô nghĩa! Bà và là chị em ruột! Là dì ruột của ! Ồ, , cô lôi kéo dì về nhà máy của cô?" Thẩm Giai Nghi như thể bắt thóp, biểu cảm lập tức trở nên đắc ý.
"Giai Nghi, cháu và Tiểu Vu tổng hiềm khích gì ?" Giáo sư Tống hỏi.
Cẩm Thư nhắm nghiền mắt .
Tiêu ! Kế hoạch chiêu mộ nhân tài của cô vốn khó khăn chồng chất, giờ đây càng thêm trắc trở!
Giữa cô và Thẩm Giai Nghi gì chỉ là hiềm khích, đối với Thẩm Giai Nghi mà , đó là mối thù đội trời chung!