Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 499: Có Người Một Khi Lỡ Là Mãi Mãi
Cập nhật lúc: 2025-11-26 03:18:24
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà lão Mã đem những trải nghiệm bi t.h.ả.m của bản thêm mắm dặm muối kể một .
Ý ban đầu của bà là với vợ chồng Cẩm Thư rằng: Bà xem, khổ sở như , hai nên giúp đỡ một chút chứ.
Tất cả những ai sống hơn bà , đều nên vô điều kiện giúp đỡ bà , quan điểm giá trị của bà lão khiến Cẩm Thư bật .
Bà lão Mã khô cả cổ, ngẩng đầu lên thấy Cẩm Thư đang , trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh, kìm mà lẩm bẩm chửi:
“Cô chẳng chịu tích đức chút nào, chẳng trách chỉ đẻ một đứa con gái.”
Đối với bà lão Mã, sinh con gái chính là lời nguyền rủa độc ác nhất đối với một .
Đáng tiếc, lời nguyền rủa mặt Cẩm Thư vô dụng, thấy còn khiến cô nhướng mày thầm nghĩ: Đồ ngốc.
Chỉ những kẻ vô dụng nhất, mới trọng nam khinh nữ.
Lâm Nghị Hiên sự độ lượng như vợ , thấy bà lão dám con gái , lập tức bế con gái chỗ đó.
“Nào con gái, tè , tè cho bà một phát! Cho bà già giữ tỉnh ngộ !”
Cô bé ngoảnh mặt , vẻ mặt đầy khinh thường.
Ai tè giữa chốn đông chứ!
Con cũng thể diện chứ đùa!
Dù rằng bà già đúng là khiến thấy ghét thật...
“Bà diễn đủ ?” Tiểu Diệp từ xe bước xuống, cô bế con gái, mà để con ở trong xe.
Chứng kiến bộ vở kịch , Tiểu Diệp chỉ thấy buồn nôn, sự buồn nôn như , cô con gái thấy.
Bà lão đáng ghét , cho đến giờ phút vẫn dùng từ “con mất dạy” để gọi con gái cô, căn bản nhận lầm của !
Bà lão Mã thấy một tiểu thư sành điệu từ xe bước xuống, tóc uốn sóng lớn, đeo đôi bông tai vàng to vòng tròn, bước rõ ràng đôi giày cao gót nhỏ.
Bà thậm chí nhận đây chính là cô vợ cũ xí của con trai ngày - Sao Tiểu Diệp trở nên xinh thế ?
Ánh mắt bà lão Mã tham lam đáp xuống đôi bông tai của Tiểu Diệp, to như , chắc tốn ít tiền nhỉ?
Vân Vũ
“Tiểu Diệp! Con dâu ngoan của ! Con về ! Mẹ chắc chắn sẽ đối xử thật với con!”
“ và bà còn quan hệ gì nữa, ai là con dâu của bà chứ?” Tiểu Diệp lạnh lùng.
Bà lão Mã để mua chuộc sự thương hại, dùng tay bò đến mặt cô, kéo lấy váy Tiểu Diệp lóc:
“Con nghĩ cho , thì cũng nghĩ cho Thiên Phúc chứ, một ngày vợ chồng, trăm ngày ân tình, trăm ngày vợ chồng ân tình sâu như biển, hai đứa còn con cơ mà! Thiên Phúc , , ung thư !”
“Cái gì?” Tiểu Diệp chút kinh ngạc.
Ánh mắt Cẩm Thư nỡ chớp lấy, tình tiết thật lúc lên lúc xuống!
“Là giai đoạn đầu, cái tiện nhân Thẩm Giai Nghi đó, phát hiện Thiên Phúc ung thư xong, bỏ trốn ngay trong đêm, mang theo hết tiền trong nhà mất... Con về , giúp đỡ hai con đáng thương chúng .”
“Để ngắt lời một chút - ý bà là, bà Tiểu Diệp về, giúp việc công cho bà và con trai bà?” Cẩm Thư ngắt lời bà Mã.
Không , cô thể tiếp tục nữa, nổi hết cả da gà, bà lão đúng là hổ, khiến Cẩm Thư cũng thấy buồn nôn.
“Sao thể là giúp việc công ? Cô và Thiên Phúc tình cảm mà!” Ánh mắt bà lão Mã trốn tránh.
“Hả, tình cảm?” Tiểu Diệp tức đến phát .
“Lúc con gái cần gấp tiền chữa bệnh, bà nghĩ đến tình cảm ? Lúc thập t.ử nhất sinh suýt c.h.ế.t cứu , bà nghĩ đến tình cảm ? Bây giờ các thấy sống , nhớ chuyện tình cảm với ?”
“Nói thể như ! Nếu con còn thích con trai , con kết hôn? Con ở , chẳng là đang đợi con trai đầu ?” Bà lão Mã tự cho là lý.
“Mặt mũi thật là... to...” Cẩm Thư sửng sốt, thúc thúc Lâm Nghị Hiên.
“Nhanh lên, một bài thơ, mắng bà !”
Lâm Nghị Hiên cũng đang thấy buồn nôn, lắc đầu, vẻ mặt khinh thường đến mức méo mó.
“Gặp loại vượt quá giới hạn vô liêm sỉ của nhân loại như , cảm thấy dùng từ ngữ gì để miêu tả bà cũng thích hợp, nếu em bắt , thì đó chính là - Đồ ngốc.”
Khiến Đội trưởng Lâm cũng thốt lời tục tĩu, đủ thấy bà lão Mã đúng là khiến buồn nôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-499-co-nguoi-mot-khi-lo-la-mai-mai.html.]
“Chỉ cần con về, con gái con thể ghi gia phả họ Mã nhà , đứa trẻ đó theo họ con, cũng khó lấy chồng, con chăm sóc , thể đổi lấy tiếng thơm, con gái con cũng thể tìm nhà chồng .”
Bà lão Mã mang cái lý lẽ kỳ quặc của bà .
“Thế công việc của Tiểu Diệp thì ? Cô chăm sóc bà, ai sẽ kiếm tiền? Mã Thiên Phúc ung thư, chữa trị thể nữa ? Tiểu Diệp nhà chúng một tháng thể kiếm đến mười ngàn đấy.”
“Bao, bao nhiêu tiền?” Mắt bà lão Mã gần như rơi ngoài.
Một tháng, một vạn?!
Còn nhiều hơn tiền lương một năm của con trai bà!
“Cô bậy ? Làm chuyện đó , với cái bộ dạng đó của cô , một tháng thể kiếm nhiều tiền như ?”
Cẩm Thư xe, lấy một túi giấy.
“Ngày mai phát lương, đây là phiếu lương, lấy cho bà xem .”
Cẩm Thư từ trong túi giấy lấy phiếu lương của Tiểu Diệp, bà lão Mã chữ, nhưng bà thể nhận chữ Ả Rập.
1, 2, 3, 4, 5, đúng là năm chữ !
Cô con dâu bà khinh thường, vứt bỏ, một tháng thể kiếm nhiều tiền như !
“Bà lão, bà cũng thấy đấy, Tiểu Diệp là nhân viên kinh doanh hàng đầu của , bà gọi cô về chăm sóc bà, công việc của cô thì ?” Cẩm Thư hỏi.
“Vậy thì để cô ban ngày , tối về chăm sóc - hoặc là cô để cô giao nộp tiền lương cho , thuê giúp việc! Ôi, Tiểu Diệp con dâu ngoan của , con thật là thành tựu.”
Mắt bà lão Mã gần như dán chặt phiếu lương, nở hoa.
Nhiều tiền như !
“Đồ khốn nạn!” Tiểu Diệp tức giận xông đến chiếc xe lăn bà lão Mã để bên cạnh, một cước đá văng chiếc xe lăn.
“ thà c.h.ế.t cũng về! Ai thèm cái họ rách nát của các ! Con gái thèm!”
“Con, con, con dám phụ bạc, sẽ tố cáo con với Hội Phụ nữ! tố cáo con bạc tình bạc nghĩa, quan tâm đến chồng bệnh tật, chồng tàn phế!”
Bà lão Mã thấy con vịt sắp bay mất, tức giận bắt đầu đe dọa.
“Cứ tố cáo ! Bà cứ tố cáo ! xem Hội Phụ nữ nào dám quản bà!” Tiểu Diệp tức đến run rẩy .
Cô nhà cũ đáng ghét, nhưng ngờ đáng ghét đến mức độ .
Sự xa của nhân tính, vượt xa khỏi tưởng tượng của cô.
“Bình tĩnh, để cho em xem kịch, em còn chân thực cảm xúc thế?” Cẩm Thư vỗ vỗ Tiểu Diệp, hiệu cô nên quá kích động.
“Bà lão, bà ngày hôm nay, đều là do bà tự chuốc lấy, nếu như lúc bà chừa cho hai con Tiểu Diệp một chút đường sống, thì cũng đến nỗi trở thành như ngày hôm nay.”
Cẩm Thư , lấy ví tiền từ trong túi .
Bà lão Mã oà .
Khóc vì đ.á.n.h mất con dâu xuất sắc như Tiểu Diệp, cũng vì tương lai đáng thương của bản mà đau buồn.
Tuy nhiên, khi bà thấy xấp tiền dày cộm trong ví của Cẩm Thư, bà quên mất , chằm chằm.
Đây là thấy bà đáng thương nên cho bà thêm chút tiền ?
Cẩm Thư rút tiền , đặt trong tay đếm.
Mỗi đếm, tim bà lão Mã run rẩy một cái.
Bà nghĩ đến những hình ảnh ngày khi còn sống trong khu , hễ chuyện gì là quyên góp.
Lúc đó bà tưởng đó là điều đương nhiên, nhưng khi rời khỏi khu mới phát hiện.
Tình cảm như , chỉ nơi thuần khiết như thế mới .
Cẩm Thư đếm một lượt, cuối cùng rút từ xấp tiền lớn một tờ một đồng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bà lão Mã, trịnh trọng đưa tờ một đồng qua.
“Gọi xe ba bánh mà về , cần cảm ơn .”