Cô Dâu Quân Nhân Thập Niên 90: Chồng Đặc Công Biệt Tích - Chương 500: Anh Tính Là Đàn Ông Gì Chứ?
Cập nhật lúc: 2025-11-26 06:02:15
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới ánh mắt gần như tuyệt vọng của bà lão Mã, Cẩm Thư cất chiếc ví tiền túi.
Số tiền đó ở quá gần bà lão Mã, giống như Tiểu Diệp mà bà suýt nữa .
chính cách gần trong tầm tay , trở thành vực thẳm mà cả đời bà lão Mã thể vượt qua.
Không xa đó, Mã Thiên Phúc thấy tất cả, trong mắt ngập tràn nước mắt hối hận.
Ánh mắt của rời khỏi Tiểu Diệp.
Trong ấn tượng của , Tiểu Diệp bao giờ xinh đến thế.
Hóa phụ nữ ruồng bỏ , khi rời xa , thể sống một cuộc đời rực rỡ đến .
Mã Thiên Phúc đến một lúc , khi trò mất mặt, ngăn cản.
Trong lòng cũng mong đợi, Tiểu Diệp sẽ đổi ý định, thuyết phục một cách dễ dàng như đây.
Rốt cuộc cô là mềm lòng nhất, đúng ?
khi Tiểu Diệp đá bay chiếc xe lăn, Mã Thiên Phúc rằng, thứ thể trở như xưa nữa.
"Không gặp bạn cũ của ?" Cẩm Thư thấy Mã Thiên Phúc xa, đầu hỏi Lâm Nghị Hiên.
"Đồ hèn nhát, ai thèm coi là bạn." Lâm Nghị Hiên dắt vợ lên xe, thậm chí chẳng buồn Mã Thiên Phúc thêm một giây nào.
Chưa thấy chút bản lĩnh đàn ông nào, còn đang bệt đất kìa, nếu là một tay đàn ông thực thụ, đáng lẽ đối mặt với tất cả.
Lén lút tránh xa, tính là đàn ông gì chứ!
Tiểu Diệp cũng thấy Mã Thiên Phúc xa, hai từ cách hơn chục mét.
Mã Thiên Phúc trông tiều tụy, cũng gầy một trông thấy.
Tiểu Diệp , lòng đầy ngạc nhiên, Mã Thiên Phúc trong ký ức cô, như thế .
Từng thời, là ánh trăng thanh bạch trong lòng cô, là sự tồn tại khó quên, những ngày mới ly hôn, cô ngày nào cũng ôm con .
Mã Thiên Phúc trong ký ức, lưng luôn thẳng tắp, giống như một đàn ông chính trực.
khi gặp , Tiểu Diệp chỉ thấy một đàn ông tầm thường cuộc đời mài mòn đến mức thể giữ thẳng lưng.
Hắn quá đỗi tầm thường, tầm thường đến mức nếu lẫn đám đông, cô cũng thể nhận ngay.
Sự chính trực ngày xưa mà cô từng nghĩ, giờ cũng chỉ thôi, nghĩ đến việc vì một đàn ông tầm thường như thế mà suýt nữa tìm đến cái c.h.ế.t, Tiểu Diệp thấy trong lòng dâng lên một cảm giác hổ.
Mã Thiên Phúc bắt gặp ánh mắt cô, hổ , mặc kệ còn đang đất gào , nhanh chóng rời .
Trong lòng nghĩ, để cho vợ cũ một bóng lưng phong độ, ít nhất cũng giữ một chút ấn tượng , nếu thể bạn đời của cô , thì cũng để một vết sẹo trong lòng cô .
Tiểu Diệp bỏ như , khóe miệng giật giật, nhanh chóng bước lên xe của Cẩm Thư.
"Cảm giác thế nào? Có Trung đội trưởng Lâm đ.á.n.h cho một trận ?" Cẩm Thư hỏi.
"Thôi , chẳng cảm giác gì nữa... nhưng cũng thể là , chỉ cảm thấy thật đáng."
Tiểu Diệp suy nghĩ một lúc, cuối cùng cảm thấy dùng hai chữ " đáng" là thể diễn tả đúng nhất tâm trạng lúc .
"Tại thể vì một đàn ông trách nhiệm như thế mà đòi sống đòi c.h.ế.t chứ?"
Cái động tác tự cho là đúng của Mã Thiên Phúc, hề gợn sóng trong lòng Tiểu Diệp, mà chỉ khiến cô cảm thấy chán ghét.
Thậm chí còn chút xót xa cho bản ngày .
"Chị, chị xem tại ngày đó em thể nhỉ?"
Có lẽ Mã Thiên Phúc từ hôm nay mới trở nên tầm thường, vốn dĩ là một đàn ông tầm thường.
Chỉ là Tiểu Diệp ngày quá yêu , nên đặt lên một tấm kính lọc quá dày.
Giờ đây tấm kính lọc vỡ, bước khỏi vòng vây của hôn nhân, thấy nhiều và nhiều việc hơn bên ngoài, tâm cảnh cũng khác.
"Ai mà chẳng từng trẻ qua chứ?" Cẩm Thư vỗ vỗ cô.
"Em từng một lý thuyết huyền học rằng, trời cao một thành công, ắt sẽ bắt họ vượt qua ải tình, chỉ cần bản thể nghĩ thông suốt, thì những ngày cuộc đời là đường thênh thang."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-quan-nhan-thap-nien-90-chong-dac-cong-biet-tich/chuong-500-anh-tinh-la-dan-ong-gi-chu.html.]
"Thế chị cũng từng vượt qua ải tình ?"
"Ờ, cái ..." Cẩm Thư ngượng ngùng.
Cô dường như thực sự từng gặp trở ngại lớn về tình cảm như Tiểu Diệp.
Người đàn ông duy nhất cô từng yêu, chính là bên cạnh cô, cũng chẳng mâu thuẫn gì, ngày nào cũng sống ngọt ngào hạnh phúc.
"Vợ kiếp tích đức hành thiện, một lòng vì nước, nên mệnh ban thưởng cho cô ." Lâm Nghị Hiên kịp thời giải vây, xong bổ sung một câu.
"Có lẽ cũng vì kiếp cống hiến cho đất nước ít, nên trời cao cũng ban thưởng cô cho , bọn là phần thưởng dành cho ."
"..." Tiểu Diệp bát cẩm [ý chỉ "thức ăn ngon" nhưng ở đây ngụ ý "cẩm sức" - tức là hành động yêu đương, thể hiện tình cảm] từ trời rơi xuống nghẹn cổ.
Sau gặp mặt , Tiểu Diệp buông bỏ mối tơ lòng. Dù đó bà lão Mã vẫn chịu từ bỏ, chặn Tiểu Diệp để thuyết phục cô về chăm sóc bệnh.
bà chỉ gặp Tiểu Diệp một , những đến đều tìm thấy Tiểu Diệp nữa.
Cẩm Thư điều động Tiểu Diệp miền Nam việc.
Cô mở thêm nhà máy mới .
Những tin tức về hai con Mã Thiên Phúc, là do nuôi của Cẩm Thư mang đến.
Mã Thiên Phúc đang tích cực chống chọi với ung thư, vì thể gánh nổi chi phí điều trị đắt đỏ, nên nghỉ việc, trở về quê .
Bà lão Mã cũng theo con trai về quê, khi lên tàu vẫn quên nhắc tên Tiểu Diệp.
Thẩm Giai Nghi cuỗm tiền bỏ chạy, mặc kệ sống c.h.ế.t của Mã Thiên Phúc.
Giáo sư Tống nhắc đến đứa cháu gái hư hỏng của , cũng nghiến răng nghiến lợi.
"Giai Nghi quá đáng lắm, chồng bệnh, cô thể cuỗm tiền bỏ chạy ? Gây chuyện như bây giờ, thực sự hiểu cô nghĩ gì nữa. đến nhà cô còn cô xua đuổi."
Giáo sư Tống là ý thức đạo đức khá cao, thực sự thể chấp nhận những việc của nhà họ Thẩm.
Nếu thể sống nổi với nữa thì thể ly hôn, nhưng lúc bệnh cuỗm tiền trốn tránh, điều đó thực sự nên chút nào.
Giáo sư Tống đến nhà em gái, chuyện với em gái, kết quả của Thẩm Giai Nghi dùng chổi xua đuổi.
Vân Vũ
Càng nghĩ càng tức, Giáo sư Tống chạy đến chỗ Cẩm Thư than thở.
"Nếu bác thể hiểu suy nghĩ của những kẻ thất đức, thì cũng sắp trở thành một trong họ . Đừng vì những như mà ảnh hưởng đến tâm trạng."
Cẩm Thu đẩy con trai lòng Giáo sư Tống.
Cặp song sinh hơn ba tháng, sắp trăm ngày , cũng cứng cáp hơn nhiều.
Ái Thần gần ba tháng chỉ ngủ, ban ngày rốt cuộc cũng ngủ nữa, nhưng đứa trẻ trầm tĩnh, lúc thức cũng quấy, chỉ bình thản thứ.
"Lại béo lên ." Giáo sư Tống thấy bé, nét mặt giãn , bao nhiêu u buồn đều quên hết.
"Cháu gái ngoại của ?"
"Đang tắm rửa. Lúc lật , rơi trúng cái nghiên mực, biến thành một đứa bé da đen."
"Cháu mới mấy tháng, thể lật ?" Giáo sư Tống ngạc nhiên, nhưng ngay đó nghĩ đến điểm .
"Tại ở chỗ trẻ con chơi nghiên mực?"
"Làm do Lâm Nghị Hiên..." Cẩm Thư nghiến răng nghiến lợi.
Cô đang chữ bằng bút lông trong thư phòng, Lâm Nghị Hiên bồng con gái đặt lên bàn, mỹ miều rằng để nâng cao thẩm mỹ nghệ thuật cho con.
Kết quả, thẩm mỹ mãi, ôm cô mà hôn.
Con gái cứ thế đặt bàn, bàn việc nhà Cẩm Thư là hai chiếc bàn ghép , dài, để con ở đó cũng sợ rơi xuống.
Không ai ngờ đứa bé lật , lẽ do bố hôn lâu, tiểu gia hỏa xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy , thể gì khi đứa trẻ sơ sinh chỉ thể ngửa, đành liều một cái lật , lệch , lật trúng ngay cái nghiên mực.
Thế là một đứa con da đen.