Khi bước phòng khách, Đường Thu thấy Kha Lưu Y chuẩn xong bữa tối. Cô khỏi khen ngợi.
- Bác sĩ Kha, cô xinh giỏi nấu ăn. Chồng tương lai của cô thật may mắn.
Kha Lưu Y liếc Giang Thiếu Thành và mỉm .
- Đường Thu thật khiếu hài hước. thậm chí còn bạn trai.
- Cô xuất sắc như , tìm bạn trai khó. tin rằng trong tương lai, cô sẽ gặp xứng đáng với . - Đường Thu một cách chân thành.
“ gặp .” Kha Lưu Y nghĩ. “Chỉ là cô cướp khỏi tay .”
- Chúng ăn thôi, Đường Thu. - Giang Thiếu Thành .
Đường Thu gật đầu và xuống ăn. Vì Kha Lưu Y chu đáo chuẩn sẵn bàn ăn, nên cô cần gì cả.
Sau bữa ăn, cô vội vàng giúp đỡ, nhưng Giang Thiếu Thành ngăn .
- Cứ để bác sĩ Kha . Em chỉ cần tập trung việc học thôi. Chúng lên lầu.
- Được . - Đường Thu cảm ơn phụ nữ vì sự giúp đỡ của cô khi đẩy chồng lên lầu.
Sự phẫn nộ dâng trào trong lòng Kha Lưu Y, biến thành cơn giận dữ. Cô những việc nhà trong bếp và nấu ăn cho Giang Thiếu Thành vì cô chứng minh xứng đáng vợ – chứ để đối xử với cô như một hầu.
Trong khoảnh khắc giận dữ đó, cánh tay cô suýt nữa hất tung hết d.a.o dĩa xuống sàn nhà. Điều duy nhất ngăn cản cô là Giang Thiếu Thành cho phép cô ở nhà , bên cạnh – và điều đó nghĩa là chắc chắn quan tâm đến cô theo một cách nào đó.
Khi dọn dẹp xong nhà bếp, cô và thấy Hà Lôi đang dẫn một tá nhà. Họ giống như một đội quân nhỏ, mang theo đủ loại trang sức, quần áo, giày dép, và thậm chí cả mỹ phẩm…
Chắc chắn đó là quà tặng cho một phụ nữ. Liệu đó là bất ngờ mà Giang Thiếu Thành chuẩn cho cô?
Khóe miệng Kha Lưu Y cong lên khi cô tiến gần nhóm .
- Đặt đồ xuống. kiểm tra chúng. - Cô lệnh.
Họ di chuyển, mà về phía Hà Lôi. Chỉ khi gật đầu, họ mới tuân lệnh và rời .
Kha Lưu Y xem xét những món đồ bày biện khắp nơi. Người phụ nữ nào thích tặng trang sức và quần áo mới, huống chi là từ đàn ông mà yêu? Sự phấn khích dâng trào trong lòng cô.
- Ai chọn những thứ ? - Cô hỏi.
......
- Tất nhiên là thiếu gia .
Giang Thiếu Thành dành gần cả buổi chiều để chọn lựa, trong khi công việc của vẫn đang trì hoãn. Lúc đó, Hà Lôi rằng việc khuyên nhủ là vô ích.
Không thể kìm nén nụ nữa, Kha Lưu Y nhận xét.
- Anh gu thẩm mỹ .
- . – Hà Lôi đồng ý. Anh chọn một chiếc đồng hồ và đeo cổ tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-thay-the-va-thieu-gia-tan-tat/chuong-67-nhac-nho-ve-anh.html.]
- Đây là một mẫu cổ điển, trị giá hai triệu nhân dân tệ. Không chỉ thiết kế mắt, giá trị của nó khả năng sẽ tăng lên trong tương lai. Thiếu gia cũng một chiếc tương tự. Đó là một khoản đầu tư – dù thì thiếu gia cũng là chịu thiệt thòi.
- Nó thật .
Cơ chế hoạt động của chiếc đồng hồ giống như một chòm .
Giang Thiếu Thành cũng một chiếc đồng hồ như ? Vậy đây chẳng là một bộ trang sức dành cho cặp đôi ?
lúc đó, Giang Thiếu Thành xuống lầu cùng Đường Thu, đang những món đồ chất đống ghế sofa và bàn. Nghĩ rằng Kha Lưu Y mua tất cả, cô hỏi.
- thể giúp cô sắp xếp đồ đạc , bác sĩ Kha?
- Không . - Nụ của Kha Lưu Y ấm áp, nhưng ánh mắt cô chứa đựng sự hiểm độc.
Hà Lôi nâng cổ tay của Kha Lưu Y lên để Đường Thu thể thấy.
- Cô thích chiếc đồng hồ , thiếu phu nhân?
Đường Thu mỉm và gật đầu.
- Nó .
- Nó sẽ hơn khi đeo tay cô. – Hà Lôi một cách nịnh nọt.
- Xin mời cô đeo thử, thiếu phu nhân.
- … chiếc đồng hồ … là của ? – Kha Lưu Y chằm chằm Hà Lôi, bối rối.
Hà Lôi thèm liếc cô. Anh tháo chiếc đồng hồ khỏi cổ tay của Kha Lưu Y và đưa cho Đường Thu.
- Chiếc đồng hồ mua giảm giá, thiếu phu nhân ạ. Nó chỉ giá đến một trăm tệ. Thiếu gia rằng cô đồng hồ riêng, nên mua một chiếc cho cô.
Kha Lưu Y há hốc mồm kinh ngạc. Chẳng chiếc đồng hồ đó trị giá hai triệu tệ ?
Về phần Đường Thu, cô cũng kém phần ngạc nhiên.
- chiếc đồng hồ đó là của bác sĩ Kha mà.
- Ai ? Cô chỉ giúp cô đeo thử xem trông thế nào thôi. – Hà Lôi đưa chiếc đồng hồ cho Giang Thiếu Thành như một cầu xin đang dâng lễ vật.
- Sao thiếu gia giúp thiếu phu nhân đeo nó? Trong mắt hiện lên một lời cầu xin thầm lặng: Thiếu gia đừng giận, ý đồ gì với thiếu phu nhân cả.
Giang Thiếu Thành nhận lấy chiếc đồng hồ và giúp Đường Thu đeo . Vàng bạch kim trông thật tuyệt vời làn da trắng mịn và cổ tay thon thả của cô. như dự đoán.
- Nó là của em, Thu.
Đường Thu cũng thấy nó , nhưng theo bản năng, cô .
- Em điện thoại . Em cần đồng hồ để xem giờ. Anh nên tiêu tiền vì em.
- Được , hiểu. - Giang Thiếu Thành véo má cô.
- Tuy nhiên, nó là của em. Anh tặng nó cho em để mỗi khi thấy nó, em sẽ nhớ đến .