Là một cặp vợ chồng đến đồn cảnh sát báo án tìm con.
“Đồng chí cảnh sát, con của nhà chúng  tám tuổi  tự kỷ, bố cháu đưa cháu  tập phục hồi chức năng,  đường   lạc mất cháu . Các đồng chí nhất định  giúp chúng  với!”
Người phụ nữ vô cùng lo lắng, thiếu chút nữa là quỳ xuống .
Người đàn ông rũ đầu ủ rũ, giọng điệu tự trách nhưng vẻ mặt  ẩn chứa sự nhẹ nhõm  che giấu .
 thấy tình huống  thì đại khái   chuyện gì xảy .
Tuy    ở cục cảnh sát  đầy một năm nhưng những vụ án như thế   xảy  vài  .
Phần lớn đều là những đứa trẻ  vấn đề, gia đình  gánh nổi chi phí điều trị hoặc phục hồi chức năng hoặc bố   chịu nổi sự dày vò suốt nhiều năm,   thấy hy vọng nên  bỏ rơi con nhưng  sợ   khác chỉ trích nên đến đồn cảnh sát báo án  màu.
Dù ,  vẫn hỏi cặn kẽ  đàn ông về diễn biến sự việc.
“Lúc chúng   ngang qua công viên Tân Hải, con bé  thấy   đang cho hải âu ăn, kéo thế nào con bé cũng  .  đành  mua một phần thức ăn cho hải âu nhưng chỉ trong chốc lát    con bé  biến mất.”
Đứa trẻ  lạc  hơn năm giờ chiều, lúc đó đúng  thời điểm thủy triều lên.
Họ tìm kiếm khắp nơi  thấy mới đến báo cảnh sát, lúc   hơn hai tiếng đồng hồ kể từ khi đứa trẻ  lạc.
Nếu gặp nguy hiểm, mất mạng chỉ cần vài phút.
Nếu gặp kẻ buôn , hai tiếng đồng hồ đủ để đến bến xe, ga tàu.
Quá muộn .
Dù , cục cảnh sát cũng  thể mặc kệ.
Lão Dư bảo  lập tức đăng thông báo tìm , lấy địa điểm mất tích  bán kính, nhanh chóng lan truyền  mạng xã hội.
Đồng thời sắp xếp một đội đặc nhiệm đến các đầu mối giao thông lớn để tìm đứa trẻ và liên hệ với hai đội cứu hộ chuyên nghiệp tiến hành tìm kiếm suốt đêm  bờ biển.
Ba mũi giáp công,  thực hiện  biện pháp  thể.
Phần còn  thì  xem  phận của đứa trẻ .
7
Sau khi cặp vợ chồng  cảm ơn  rời , Lão Dư  bầu trời đêm đen kịt bên ngoài, : "Khả năng đứa trẻ  còn sống  cao, việc phát hiện t.h.i t.h.ể chỉ là sớm  muộn mà thôi. Em gái em  hen suyễn nặng  ? Có khi nào là…”
  sức lắc đầu phủ nhận: "Không thể nào. Gia đình em  bao giờ ghét bỏ em gái. Sau khi em gái mất tích, em trở thành tội nhân lớn nhất trong nhà, mười mấy năm nay  em  từng  với em một lời nào."
Ông    gõ gõ  tập hồ sơ: "Thế còn bà nội em thì ? Bà  đối xử với hai chị em thế nào?"
 giật : "Thầy nghi ngờ là bà nội em ạ?"
Thật , nếu   là kẻ thù  tay thì   thể bỏ thuốc an thần  nước của , ngoài bố    chỉ  bà nội  thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-da-bien-mat/chuong-3.html.]
“Không   là  mà chỉ đang xem xét khả năng để phân tích vụ án mà thôi.”
“Thật lòng mà ,   cho lắm.  hôm đó    chứng bà  đang  lễ ở nhà hàng xóm, bà  cũng  bằng chứng ngoại phạm.”
Lão Dư im lặng một lát   hỏi: "Thật sự   một ai  thấy em gái em ?"
“Con đường đó  hẻo lánh, buổi trưa mùa hè gần như   một bóng . Bên đường chỉ  ba cửa hàng, trong đó hai cửa hàng là quán nướng và chỉ mở cửa  buổi tối. Chỉ  một cửa hàng bán trứng , là của một  tàn tật, bình thường ông  sống ở trong tiệm nhưng buổi trưa cũng  mở cửa. Vì ,  ai  thấy em gái cả.”
Lão Dư liên tục lắc đầu: "Chuyện   lạ lùng , vụ án  thật sự khó hiểu."
Đến cả Lão Dư cũng   manh mối, hy vọng  nhen nhóm trong   tan biến.
  chằm chằm  bức ảnh đứa trẻ mất tích  màn hình máy tính, cùng tuổi với em gái , cùng đôi mắt đen trắng rõ ràng thì tâm trạng vô cùng nặng nề.
Lão Dư thấy  buồn bã thì động viên: "Tiểu Nhạc, đừng bỏ cuộc, ngày nào   tìm thấy t.h.i t.h.ể thì em gái em vẫn còn hy vọng sống, hãy cố gắng nhớ  nhiều chi tiết hơn nữa. Chúng  phá án  dũng cảm và cẩn thận, chỉ cần là chuyện   thì nhất định sẽ  dấu vết. Khi nào rảnh thì về nhà một chuyến, xem  thể nhớ  điều gì ."
 gật đầu.
8
Lúc tan ca  là đêm khuya, căn nhà thuê mới của   xa nhà bố ,  cứ  mãi  bước đến con đường mà em gái  mất tích năm xưa.
Con đường ngày xưa chỉ  hai ba cửa hàng, giờ  biến thành một phố ẩm thực sầm uất, ngay cả  rạng sáng, vẫn còn những hàng quán đang mở cửa.
Lão Dư  đúng, chuyện   thì sẽ để  dấu vết, nhất định  chi tiết gì đó mà    để ý.
Đó là gì nhỉ?
“Trứng ! Trứng ! Trứng  ngũ vị!”
Ông chủ bán trứng  nhắm mắt, nghiêng tai lắng   gọi với theo : "Là nhóc lớn nhà họ Nhạc  ? Tan ca  ? Lại đây ăn một quả trứng  ,  mới  lò đấy!"
Ông  họ Vương, là một  mù, lũ trẻ con cùng lứa chúng  đều gọi ông  là Vương Mù.
Ông  bán trứng   con đường   hơn hai mươi năm .
Hồi nhỏ,  và em gái thường xuyên lén lấy tiền mua trứng  ông  luộc ăn.
Vì    cho mua,  ông  là  mù, đồ    sạch sẽ và dễ  bệnh.
Trẻ con thì  quan tâm đến mấy chuyện đó, miễn  ngon là .
Ai cũng  tai của  mù thính, quả thật đúng .
Dù giữa đêm khuya con đường   còn nhiều  nhưng xung quanh  vẫn  năm sáu .
“Là cháu đây, bác Vương, cho cháu hai quả trứng .”