Hồi nhỏ,  mua hai quả là vì em gái một quả,  một quả.
Bây giờ  mua hai quả, là vì thói quen mua hai quả.
“Được thôi! Bác nhớ hai chị em cháu thích ăn trứng  nhất!”
Ông   vớt trứng   khách sáo mỉm , khuôn mặt đầy nếp nhăn như một quả óc chó.
Khi  nửa câu , dường như ông  nhận  điều gì đó, tay khựng , nụ   mặt cũng trở nên gượng gạo.
“Chưa tìm thấy ? Hôm đó   quán muộn, vẫn ở trong nhà,  giúp  gì,  xin  nha, nhóc con.”
Khi ông   câu  thì sờ sờ mũi.
Đây là biểu hiện của sự chột .
“Cái   trách bác  vì năm đó bác  hề  thấy gì cả.”  nhấn mạnh từ "".
Tay ông  run lên khi cầm trứng , vội vàng ngăn  đang định quét mã thanh toán: "Không cần tiền ! Bác   cháu  mặc đồng phục cảnh sát,  rạng danh cả khu phố cũ của chúng  ! Hai quả trứng  , bác mời cháu đó! Đây, cầm lấy, cẩn thận kẻo bỏng tay.”
Lão Vương Mù  nổi tiếng là keo kiệt, mấy năm nay ngay cả  trai và chị dâu ruột của ông  ăn trứng  cũng  trả tiền,  mà hôm nay  mời  ăn trứng  ư?
“Cháu cảm ơn bác Vương!”  cẩn thận nhận lấy trứng , tiện tay quét mã, trứng  của ông  hai tệ một quả,  chuyển mười tệ qua.
Cùng với tiếng thông báo "Tài khoản Alipay nhận  mười tệ", Vương Mù cuống quýt, vội vàng xua tay: "Con bé ,  cháu    lời ? Chuyển nhiều thế  gì?"
 ghé sát  ông : "Cháu đang điều tra vụ mất tích của em gái cháu, nếu bác Vương  bất kỳ manh mối quan trọng nào cung cấp, cục cảnh sát sẽ  một khoản tiền thưởng."
Tai ông  động đậy, ngẩn  một lát  thở dài : "Em gái cháu thật đáng thương, tiền thưởng thì bác  cần . Bác chỉ  những gì   thấy,  đảm bảo chính xác. Nếu  thể giúp  cháu thì   cứ thường xuyên đến mua trứng  là ."
Tai của Vương Mù nổi tiếng là thính,  thể thông qua tiếng bước chân để phán đoán ai   qua cửa tiệm của ông .
Chiều hôm đó,  khi tin tức em gái  mất tích  lan truyền,  ngờ  một  tới   ngang qua cửa tiệm của ông .
“Nhóc con, hãy quan sát kỹ hơn, nhớ  nhiều chi tiết cũ, đừng bỏ qua bất kỳ ai xung quanh.”
Đây là lời khuyên cuối cùng của Vương Mù.
9
Ngày 25 tháng 9 năm 2024, đứa trẻ tự kỷ mất tích    tìm thấy.
Thi thể   ngâm nước biển đến mức trương phình, nội tạng  cá biển và chim biển moi rỗng, thảm  nỡ .
Bố  đứa bé  lóc vật vã, trông  đau buồn.
 tiếng  vang trời khiến   cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nửa năm nay,   chứng kiến  ít những cảnh ly hợp đau khổ ở cục cảnh sát.
Thật , nỗi buồn và sự đau lòng thật sự là vô thanh, thậm chí  thể rơi một giọt nước mắt nào.
Đáng tiếc là chúng    bất kỳ bằng chứng nào chứng minh  bố   thậm chí là cặp vợ chồng   cố ý đẩy đứa trẻ  nguy hiểm.
Tâm trạng  tệ hại vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-da-bien-mat/chuong-4.html.]
Có lẽ vì nạn nhân của vụ án  cùng tuổi với em gái .
Có lẽ vì cô bé cũng giống em gái , đều mắc bệnh nan y, luôn khiến  nhớ đến em gái.
Nhớ  từng nụ , từng cái nhíu mày của em, nhớ em lao  lòng  ngọt ngào gọi chị.
Nhớ  sự bất lực và đau đớn của em mỗi khi cơn hen suyễn tái phát.
  mơ cũng   em   còn sống  .
Em    ?
Em     ?
  giày vò đến mức sắp phát điên.
10
Ngày 6 tháng 10 năm 2024,  trực xong ca Quốc Khánh, quyết định  về tìm  những nhân chứng năm xưa.
Hai nhân chứng  chứng minh kẻ vô  đó và bà nội   bằng chứng ngoại phạm năm .
Lão Dư cũng  lỡ như một trong hai    dối thì ?
Vậy nên, chỉ cần  thể cạy miệng họ,  lẽ sẽ tìm   sự thật năm đó.
 sẽ tìm  em gái.
 tìm đến bác Trương, nhân chứng của kẻ vô  .
Sau đó  tìm bà Chu, nhân chứng kiêm giáo hữu của bà nội .
Mất cả một ngày trời để  công tác tư tưởng với hai  họ.
Kết quả  ngoài dự đoán của .
11
9 giờ 30 phút sáng ngày 7 tháng 10 năm 2024,  bước  một sân nhà.
Trong sân, một bà lão tóc bạc phơ đang phơi những sợi củ cải dính đầy hạt muối.
Bà lão  và cả sân đầy sợi củ cải muối  chính là thủ phạm khiến em gái  mắc bệnh hen suyễn năm đó.
 từng bước đến gần bà lão.
"Mùa thu năm 2005, con  viêm phổi, bố  đưa con đến bệnh viện Nhi đồng thành phố khám bệnh, để em gái ở  cho bà chăm sóc.”
"Ngày xảy  chuyện, đến lượt các giáo hữu đến nhà  lễ, bà thấy  vinh dự, bận rộn tiếp khách nên quên mất em gái con.”
"Em gái đói, tìm bà hai , đều  bà đuổi  khỏi phòng, đói đến mức  ăn củ cải muối khô phơi trong sân."
Dù  qua bao nhiêu năm nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện , lòng  vẫn đau như cắt.