Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ ! - 112

Cập nhật lúc: 2025-07-26 13:08:26
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Từ cô chủ động xin thì đau lòng thương xót. Nháy mắt hiểu vì vui—ngoài , qua bắt đầu khoác áo bông dày cộp, gió bấc hun hút lùa về, lạnh buốt đến tận lòng .

Cô đang lo cho cha ở phương Bắc.

Nga

“Muốn cho một chút, vì vui ?” Bùi Từ , nhét chiếc muỗng cơm tay cô.

Phương Tri Ý múc một thìa cơm đưa lên miệng, bất giác cảm thấy—thức ăn quả thật là thứ thể an ủi lòng .

Cơm nấu từ gạo tuyết trắng, tẩm mỡ dê đặc trưng vùng Tây Bắc, thơm bóng, mềm mịn nơi đầu lưỡi.

Cà rốt xào tuy ngọt, là món ai cũng quen ăn, nhưng cô thấy ngon đến lạ thường.

Ăn vài miếng, sắc mặt cô dần tươi lên, khôi phục dáng vẻ tích cực thường ngày. Cô ngẩng đầu, Bùi Từ hỏi:

“Bùi Từ ca, nhà ở Bắc Kinh,  còn từng qua mấy vùng phương Bắc nữa ? Giờ bên đó chắc lạnh lắm nhỉ? Nếu mặc áo lông và giày da như chúng bây giờ, liệu lạnh đến phát run ?”

hỏi tiếp, ánh mắt sáng trong:

“Còn ở trong phòng , nếu giường đất đốt nóng, đóng cửa chữ, cóng tay ?”

Cha cô, dù tới , cũng bỏ thói quen sách, nghiên cứu—dẫu điều kiện kham khổ tới mấy, ông cũng nhất định kiên trì. Phương Tri Ý hiểu điều đó.

Người thường tưởng tượng theo cách của về những điều từng trải. Dù là ở mạt thế ở thời đại , Phương Tri Ý đều từng thật sự trải qua một mùa đông cực hàn của phương Bắc. Cô chỉ mấy thím mấy cô trong khu nhà quân nhân kể qua vài câu, nhưng trong đầu tự khắc đủ kiểu hình ảnh—liệu cái rét đó giống như rơi thẳng xuống hầm băng ?

, Bùi Từ chắc chắn

.

So với các cô các thím, cô càng tin tưởng .

Cô gái nhỏ rõ ràng lo lắng, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn cố gắng nghĩ theo hướng tích cực. Giọng dịu dàng, ánh mắt trong trẻo, nhưng sâu trong đó ánh lên sự kiên định hiếm thấy.

Cô gái nhỏ , tuy thỉnh thoảng còn trẻ con một chút, nhưng khiến thể giận nổi. Ngược , chính sự lạc quan đến cố chấp khiến thể xem thường. Nhìn thì yếu ớt, mỏng manh, nhưng bên trong như cất giấu một nguồn sức mạnh âm thầm bao giờ cạn.

Vừa còn buồn rầu ủ rũ, chớp mắt chủ động nghĩ cách giải quyết. Cô giống như mầm cây giữa mùa đông giá rét, nhỏ bé mà cứng cỏi.

Chỉ là , cô nghĩ nhiều .

Bùi Từ khẽ thở dài, dịu giọng an ủi:

“Chuyện em lo, bọn cách xử lý. Cái đầu nhỏ thế , suốt ngày ôm hết việc ? Không em còn cả, hai và cả đây ? Yên tâm, ai trong bọn là kẻ vô dụng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/112.html.]

Nói , kìm mà đưa tay nhéo nhẹ má cô một cái, giọng dỗ dành như trẻ con:

“Mau ăn cơm , để nguội sinh bệnh đấy.”

Phương Tri Ý hề để tâm đến việc Bùi Từ xem cô như trẻ con mà véo má. Trái , cô còn thuận theo, lấy lòng hỏi nhỏ:

“Là giải quyết xong ? Là đại ca em lo ? Không đúng… ?”

Thật , trong lòng cô vẫn chút nghi ngờ. Nếu việc do cả giải quyết, cô vẫn thấy … khó tin.

cả còn trẻ nhưng giữ chức tham mưu trong căn cứ, rõ ràng là thực lực. Thế nhưng tuổi đời vẫn còn ít, nền tảng trong quân đội đủ sâu, chen chân mấy chuyện phức tạp thế thì e là dễ. Nếu thật sự thuận lợi như , chẳng vất vả xoay sở đến thế.

Còn hai thì càng khỏi bàn, rõ ràng tâm, sức, nhưng bản lĩnh đó.

Bùi Từ bộ dáng cô bé tò mò cho bằng , nhịn bật khẽ.

Thế nhưng Phương Tri Ý tưởng cố tình chịu , lập tức giở tuyệt chiêu dỗi yêu:

“Bùi Từ ca ~ Bùi Từ ca ~…”

Bùi Từ giọng cô kéo dài mềm nhũn, chỉ cảm thấy trái tim cũng kéo theo, mềm từng mảnh. Lúc , cô mở miệng đòi trời, chỉ e cũng chút do dự mà gật đầu đồng ý.

Anh khẽ :

“Là cha .”

“Bùi lão thủ trưởng?” Phương Tri Ý kinh ngạc hỏi , “Chuyện … cũng kinh động đến bác ?”

Chuyện tất nhiên đến mức kinh động tới ông . Chỉ là lúc đó Phương gia mới gặp nạn, chú Thái liền chủ động liên hệ với cha .

Mấy năm gần đây, những chuyện như thế hiếm. Ở trong hệ thống, nhất là ở trung tâm chính trị như thủ đô, ai cũng rõ bên trong phức tạp cỡ nào. Lúc gió đổi chiều, thăng, ắt kẻ đạp xuống—nhiều khi chẳng cần đến lý do chính đáng, chỉ cần một câu khẩu hiệu là đủ.

Chú Thái là lão chiến hữu của cha , khó khăn lắm mới nhờ cậy đến ông, ông tất nhiên là thể nhắm mắt ngơ.

giúp thì cũng chỉ giúp một phần. Mấy năm nay ông cũng từng âm thầm bảo vệ ít quen cũ “lôi” đấu tố, nhưng đa chỉ thể giúp họ gán thêm tội nặng, hoặc tìm cách để họ hạ phóng đến vùng điều kiện sống quá khắc nghiệt. So với cảnh đưa đồng hoang nước độc, sống bằng chết, thì ít còn thể giữ mạng.

Chuyện của Phương gia , ông chỉ thể lo để con cái họ liên lụy quá nặng, giúp cha Pương Tri Ý xuống vùng nông thôn đỡ cực hơn đôi chút. Dù sự việc quá ồn ào, xảy ngay trong trường đại học – nơi theo dõi sát nhất – khiến ngay cả ông cũng thể can thiệp sâu.

Vì thế nên khi Bùi Từ tìm đến cha , ông do dự mà đồng ý ngay. Tuy hiện giờ vợ chồng Phương gia vẫn buộc tiếp tục lưu nơi hạ phóng thêm một thời gian, nhưng ít nhất ông thể đảm bảo họ bố trí ở khu vực điều kiện sinh hoạt nhất trong khả năng của .

Nói thì nhẹ, nhưng thực là vô cùng quý giá. Thời , rớt xuống chỉ vì một tờ truyền đơn, một câu sai giờ, một bài giảng hợp khẩu vị. Cái gọi là ‘giảng viên đại học’, chỉ cần dán nhãn sai lập trường, thì cũng chẳng khác gì ‘phần tử phản động’.

Cha thấy quá nhiều cảnh tài vùi dập, lòng ông tiếc bất lực. Ông cũng chỉ là một mắt xích nhỏ trong guồng máy lớn, giữa lúc gió mưa mịt mù thế , thể giữ nào, nấy.

Loading...