Những thanh niên trí thức đều quen Phương Tri Ý. Ban đầu, họ cứ nghĩ cô cũng là thanh niên trí thức như họ. Nào ngờ, cô trực tiếp bước lên chiếc Jeep quân dụng cạnh chiếc xe vận tải lớn. Lập tức, chút bất mãn len lỏi. Đặc biệt là Trương Giai Diễm, cô lập tức la lớn: "Sao cô xe con? Mọi đều là thanh niên trí thức, cô dựa cái gì mà chơi đặc quyền?"
Những lên xe và đang ở phía đều là nhà của cán bộ trong đơn vị. Nghe Trương Giai Diễm , họ đồng loạt hướng ánh mắt về phía cô . Đào Quế Vân chút vui : "Đồng chí thanh niên trí thức , cô ai chơi đặc quyền ? Cô cô gái là ai ? Anh trai cô là quân nhân của căn cứ chúng , là hùng chiến đấu, đạt huân chương hạng nhất. Đừng là cô chỉ cùng trai, ngay cả khi cô một , vị trí ghế phụ chiếc xe cô cũng xứng đáng !"
Anh trai đổi cả tính mạng để quân công hiển hách, chỉ là một chiếc xe riêng ? Đào Quế Vân cũng là xuất từ gia đình truyền thống cách mạng, hơn nữa còn là của quân nhân. Chồng và con bà canh giữ ở đây mười mấy năm, mỗi ngày đều dùng sinh mệnh để cống hiến và bảo vệ mảnh đất . Sao một gia đình quân nhân một chiếc xe riêng coi là đặc quyền? Đây chẳng là vu khống trắng trợn ?
Lời của bà thốt , mấy ban đầu bất mãn đều im bặt. Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy ghen tị khi chỉ thể chen chúc chiếc xe lớn, còn khác xe Jeep. nghĩ , họ cũng coi như may mắn . Nghe những nơi còn xe bò, hoặc bộ một quãng đường xa. Nghĩ , họ lập tức cảm thấy khá hơn nhiều. Dù , trai là hùng chiến đấu, điều bọn họ thể so , rõ rànglà thua ngay từ điểm xuất phát
Biết phận của Phương Tri Ý, càng nhiều bày tỏ sự ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Giang Quang Vĩ đang phía lộ ánh mắt khác thường. Anh chăm chú cô gái xinh , trắng trẻo chiếc Jeep, trông cô thuần khiết vô tội, một bộ dáng từng trải sự đời. Quân nhân ư? Còn lợi hại hơn phó xưởng trưởng nhiều.
Nga
Bùi Từ xếp đồ của cô Đào xe cùng với đống đồ hai họ mua, ghế lái. Ngay lập tức, cảm giác một ánh mắt khiến cảm thấy thoải mái. Anh nhân lúc chuyển xe, liếc qua. Chỉ một cái liếc mắt, tìm nguồn gốc của ánh mắt đó. Một gương mặt thành thật, nhưng ánh mắt hề thành thật chút nào. Anh kìm khẽ hừ lạnh trong lòng: "Thứ gì? Thật đúng là dám đặt chủ ý linh tinh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/116.html.]
Phương Tri Ý tự nhiên cũng chú ý đến ánh mắt . Ánh mắt khiến cô nhớ đến biểu cảm của zombie khi thấy cô. Cô cảm thấy sợ hãi khi ánh mắt đó chằm chằm, chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng. Cô thoáng qua phía bên đó, định bụng sẽ ghi nhớ chủ nhân của ánh mắt , chờ về căn cứ sẽ tính sổ .
Giang Quang Vĩ cho rằng tìm thấy một con cừu, béo bở non nớt. thể ngờ rằng trực tiếp đá một miếng ván sắt cứng đến mức thể xoay !
Vốn dĩ hôm nay nông trường chuẩn máy kéo chuyên dụng để đón những đồng chí thanh niên trí thức , nhưng đúng dịp thu hoạch vụ thu. Sau một năm vất vả, vụ thu hoạch đặc biệt quan trọng.
Hai ngày , khu vực A Lặc bắt đầu tuyết rơi. Dựa theo quy luật năm, nơi khi bắt đầu tuyết là sẽ rơi liên tục, ngớt trong nhiều ngày, đồng thời lan các khu vực lân cận nhanh.
Mấy ngày gần đây, trạm khí tượng của căn cứ cũng quan trắc thấy dấu hiệu thời tiết chuyển biến rõ rệt. Vì , ba nông trường trực thuộc đều tranh thủ thu hoạch gấp.
Tuy nhiên, nội thành cách nông trường hơn trăm cây , việc để thanh niên trí thức bộ đến là điều tưởng. Vừa hôm nay, nhà trong căn cứ thành phố mua sắm, nên nông trường mới quyết định để thanh niên trí thức tiện đường cùng xe vận tải lớn từ thành phố về đây.
Người nhà trong căn cứ vốn dĩ ít, nay thêm hơn ba mươi thanh niên trí thức. Các chiến sĩ nông trường giải thích lý do với các gia đình, và đều thông cảm. Những nhà đến đây ít nhất cũng 4-5 năm , đều là những trải qua thời kỳ khó khăn, thứ đều lấy lương thực trọng. Thế nên, khi các chiến sĩ , ai nấy đều bày tỏ cả, chỉ cần chen chúc một chút là về thôi.