Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ ! - 132

Cập nhật lúc: 2025-07-28 12:15:33
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Tuấn Khanh nhận bức thư do con trai cả gửi về, ban đầu chỉ nghĩ là thư hỏi thăm như . Giữa tiết trời giá lạnh, ông đun ấm nước chè đặc, bên bàn thư trong ánh đèn dầu hắt bóng run rẩy lên vách gỗ. Không ngờ, mới chỉ đến mấy dòng đầu, hàng mày vốn luôn trầm tĩnh của ông liền cau chặt, bàn tay cầm lá thư run lên nhè nhẹ.

Lá thư dài mấy trang, nét chữ quen thuộc của con trai cả hiện rõ từng nét, dày đặc những tình cảm và tin tức quý giá. Càng , đôi mắt ông càng hoe đỏ, môi mím chặt, đến cả hình từng trải qua bao giông bão cũng giấu nổi sự run rẩy.

“Đoan Ngọc… Đoan… Ngọc…” Giọng ông nghẹn trong cổ, gọi mãi mà nổi câu trọn vẹn. Ông nắm chặt lá thư trong tay, là vì kích động giữ lấy từng chữ như báu vật.

Ngoài sân, Lý Đoan Ngọc đang dọn đống củi mái hiên. Tuyết đêm qua rơi khá dày, mấy khúc gỗ kịp chất gọn tuyết phủ trắng. Đó là đống củi mà đồng chí Trần mất hai ngày lên núi chặt mang về giúp hai ông bà tuần . Hôm nay tranh thủ nắng nhẹ, bà dọn cho khô ráo. mới nhặt mấy thanh, bà tiếng chồng từ trong nhà vọng .

“Lão Phương, ?”—giọng bà lo lắng, bỏ cả bó củi tay chạy vội nhà. Trong đầu chợt thoáng lên dự cảm bất an.

Vừa bước chân , bà thấy ông nhà tay vẫn giữ chặt bức thư, ánh mắt rưng rưng, cơ thể như vững.

“Lá thư… là của Tri Thư gửi ?” Bà tiến lên, lòng thắt , đợi ông đáp, đưa tay giật lấy lá thư.

“Có … Tri Ý… chuyện gì ?”—bà run giọng, tay bắt đầu theo từng dòng chữ.

Phương Tuấn Khanh vội lắc đầu, giọng gấp gáp như giữ vợ khỏi hoảng loạn:

“Không, ! Tri Ý… con bé… khỏi ! Con bé khỏe mạnh , Đoan Ngọc!”

Lý Đoan Ngọc lúc gần hết trang thứ hai, chẳng cần ông thêm gì nữa. Ánh mắt bà từ sửng sốt chuyển sang kinh ngạc, vỡ òa thành niềm vui mừng đến thể tin nổi. Hai bàn tay gầy guộc siết chặt bức thư, mắt ngấn nước, bà lẩm bẩm:

“Khỏi… thật ư? Con bé thật sự khỏi …”

Một lúc lâu , bà buông thư xuống, đưa mắt chồng—ánh mắt , vui mừng, xúc động, cũng như mang theo chút sợ hãi… sợ tất cả chỉ là một giấc mộng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/132.html.]

Phương Tuấn Khanh dang tay ôm chặt lấy vợ. Hai vợ chồng trải qua bao ngày đêm thắt ruột lo lắng vì đứa con gái út nhỏ bé, nay rốt cuộc cũng thể nghẹn ngào mà thở phào một tiếng. Trời đất như rộng mở, bầu khí đặc sệt mùi tuyết tan cũng trở nên ấm áp khác thường.

Một lát , Lý Đoan Ngọc sụt sùi lau nước mắt, giọng khàn khàn:

“Tri Thư … bảo chúng xong thì gọi điện cho nó.”

Nga

Phương Tuấn Khanh gật đầu ngay, bật dậy:

, gọi ngay! Tranh thủ lúc tuyết còn rơi thêm… Mấy bữa nữa, chừng đường dây điện trong thôn đứt.”

Ở vùng núi , điện thoại là vật hiếm. Cả thôn chỉ một máy điện thoại dây đặt ở trụ sở Ủy ban, gọi cũng chờ đến khi ai dùng, còn căn lúc dây điện tuyết phủ đứt. , dù bộ cả dặm đường núi trơn trượt, ông bà cũng tiếng của con gái, tự xác nhận rằng: "Con bé khỏe mạnh thật !"

Họ còn cho nó , mười mấy năm nay, họ từng buông tay, từng ngừng hy vọng—chỉ là dám vì sợ nó mà buồn. Nay thứ qua, con đường phía còn dài, họ chỉ mong con gái thể trọn con đường với một trái tim đầy sức sống, và bao giờ đầu nữa.

****

Chuyện Phương Tri Ý sức khỏe lên, chỉ trong mười ngày lan truyền khắp khu nhà quân nhân. Có tin, tin, nhưng họ tin tin cũng chẳng gì quan trọng cả, bởi vì sự thật vẫn là sự thật, ngay cả khi họ tin.

Những quan tâm thật lòng đến cô gái nhỏ nhà họ Phương thì cần phân tích đúng sai quá nhiều. Những cô, những thím ngày thường quan hệ với Phương Tri Ý trong khu khi tin đều ai bảo ai, mỗi một món, tay xách nách mang đến tận cửa nhà Phương gia để chúc mừng.

Đào Quế Vân là đến sớm nhất. Vừa thấy tuyết tan chút, bà mang theo chiếc mũ da dê ấm áp mới khâu xong, tất tả thẳng sang nhà bên cạnh, miệng khép : bà  mà, cô gái nhỏ Phương gia thoạt   thấy là một đứa nhỏ khỏe mạnh , hồi xưa chắc chắn là khám sai. Bà còn tự tay một chiếc mũ da dê ấm áp mang đến cho Phương Tri Ý.

“Cô Đào, mau nhà ạ!” Phương Tri Ý thấy cô Đào đến liền vội vàng mở cửa, mời bà phòng.

 

Loading...