Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ ! - 135

Cập nhật lúc: 2025-07-28 13:04:46
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có cô Đào tận tình chỉ dẫn, tốc độ đan khăn của Phương Tri Ý cũng dần nhanh hơn. Ban đầu còn đan dò từng mũi, mà giờ thể trò chuyện đan, thậm chí lúc cần mà tay vẫn lạc nhịp. Chỉ cần chậm một chút thôi là sẽ bỏ mất mũi, nhưng cô Đào luôn để mắt, thi thoảng đưa tay gạt giúp cô một cái, phối hợp cực ăn ý.

Lần cũng , suýt chút nữa cô bỏ sót một mũi, may mà cô Đào nhanh tay đỡ giúp. Phương Tri Ý , nhún vai thở than:

“Ban đầu con còn định đan áo len cho các , may mà mua len, thì mùa đông đan chắc tới sang năm mới xong mất.”

Nghe cô bé lẩm bẩm, Đào Quế Vân bật hiền hậu:

“Cái gọi là ‘quen tay việc’ đấy. Đan nhiều tự nhiên sẽ khéo. Hồi cô mới học còn từng đan thiếu mất nguyên một lỗ giữa lưng áo cơ mà, cứ như áo mắt.”

Phương Tri Ý liền bật theo, trong lòng cũng lấy tự tin:

“Vậy con cứ kiên trì đan khăn , nếu năm nay xong thì để dành tặng sang năm .”

Cô Đào hóm hỉnh trêu thêm một câu:

“Sang năm chừng con chị dâu đan cho cũng nên!”

Câu tưởng chỉ để đùa vui, nhưng khiến Phương Tri Ý thoáng trầm ngâm. Nghĩ đến cả, cô khẽ ngẩng đầu lên lặng lẽ cúi xuống, tiếp tục đan len nhưng tâm trí thì còn tập trung từng mũi kim nữa.

Anh cô, qua Tết là tròn ba mươi tuổi . Bao năm nay, gánh vai trách nhiệm quá lớn. Phần vì công việc bộ đội bận rộn, phần vì cô, một đứa em gái yếu ớt bệnh tật, luôn cần chăm sóc. Anh lùi những năm tháng tuổi trẻ chỉ để bảo vệ và gánh vác cho cô một cuộc sống bình yên.

Hiện tại, cô khỏe mạnh, cũng dần thể tự lo cho . Nghĩ đến đó, lòng cô dịu , ơn, chút nghèn nghẹn. Có lẽ, đến lúc nên sống cho chính . Người em gái nâng niu suốt một đoạn đường dài, giờ cũng mong một mái nhà của riêng , một vợ thấu hiểu, sẻ chia.

Dù giữ chức Phó viện trưởng bệnh xá căn cứ, Thư Thụy Chi phần lớn thời gian bôn ba khắp các vùng núi, thôn làng, dẫn đội y tế xuống tận tuyến đầu. Lần trở về, tin sức khỏe của Phương Tri Ý cải thiện rõ rệt, trong lòng khỏi nhẹ nhõm. Bà liền sang bàn với chồng:

“Hay là nhân dịp mùa đông rảnh rỗi, bàn chuyện cá nhân của Tri Thư ? Tránh để Đoan Ngọc và ở xa xôi như còn lo lắng.”

Nga

Mấy năm nay, Phương Tri Thư cứ viện cớ bận công tác mà từ chối mối mai.  vợ chồng bà đều , lý do lớn nhất vẫn là vì cô em gái nhỏ, bệnh tật triền miên khiến luôn canh cánh trong lòng, nỡ xây dựng hạnh phúc riêng khi còn yên tâm về em.

Giờ đây, Tri Ý khỏe mạnh, hiểu chuyện. Nếu Tri Thư cứ mãi cô đơn như thế, chắc chắn con bé cũng sẽ yên lòng.

Thái Thiệu Hoài gật đầu:

“Chỗ bà ai thích hợp ? Nếu , sẽ chuyện với thằng nhóc một tiếng. Mãi như thế , hơn nữa Tri Ý cũng lớn . Mấy chuyện riêng tư, các trai dù thương em gái đến cũng chẳng thế một cô chị dâu trong nhà. Có thêm một phụ nữ tinh tế bên cạnh, con bé cũng chỗ tâm sự.”

Thư Thụy Chi gật đầu, giọng chần chừ:

“Thật một cô bé khá . Năm ngoái tới bệnh viện hỗ trợ, đó là bác sĩ ở Sư đoàn 74. Vì công việc bận rộn nên lỡ mất vài năm, nay cũng 27 tuổi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/135.html.]

“Vậy thì .” Thái Thiệu Hoài vốn là , đến đây liền dậy chuẩn tìm Phương Tri Thư. “Bà hỏi thử cô bé xem , còn sẽ gọi nó chuyện.”

Thấy chồng sốt sắng như , Thư Thụy Chi vốn định bảo ông chờ đến mai, nhưng nghĩ , tuổi tác của Tri Thư cũng chẳng còn nhỏ. Nếu chuyện sớm định , vợ chồng bà cũng thể yên lòng một phần, thế nên ngăn cản.

Thái Thiệu Hoài bước khỏi cửa thì bắt gặp con gái thềm.

“Văn Quân, nhà?”

Thái Văn Quân ngẩng đầu lên, chần chừ một thoáng hỏi:

“Cha định tìm Tri Thư ạ?”

Thái Thiệu Hoài ngạc nhiên, đang định hỏi con bé , nhưng ánh mắt ông khựng , con gái thật lâu, như chợt hiểu điều gì.

“Văn Quân, con...?”

Thái Văn Quân nắm chặt hai bàn tay đang buông bên , nhẹ giọng :

“Cha... cha thể giúp con ? Con ... cùng Tri Thư xem mắt.”

Thái Thiệu Hoài ngẩn . Bao năm qua, ông thật sự từng nghĩ con gái tình cảm với Phương Tri Thư – một ít , nghiêm túc, mà hai đứa cũng nhiều dịp tiếp xúc. Lúc , ông mới thầm tự trách bản : Làm cha mà đến tâm tư con gái cũng , quả thật thiếu sót.

“Văn Quân,” ông chậm rãi , “Nếu con thích , hẳn là cũng hiểu rõ tính tình của nó. Tri Thư là nguyên tắc, dễ tác động. Dù cha là cha con, cũng chỉ thể gợi ý, chứ thể ép buộc.”

“Con mà,” Văn Quân mỉm nhẹ, ánh mắt chút ngượng ngùng nhưng vẫn kiên định.

Nhìn con gái như , Thái Thiệu Hoài cảm thấy đau lòng. Nếu Tri Thư từ chối như những , liệu Văn Quân chịu nổi ?

Ông thở dài:

Văn Quân của cha là cô gái , nếu nó trân trọng thì con cũng đừng buồn. Trên đời chỉ một xứng đáng để yêu. Con như thế, nhất định sẽ thật lòng thương con.”

Thái Văn Quân khẽ lắc đầu, mỉm nhẹ nhàng:

“Cha, con yếu đuối như . Dù con thích nhiều năm, nhưng nếu thích con, con sẽ chấp nhận. Con hiểu, tình cảm thể cưỡng cầu.”

Thái Thiệu Hoài nụ kiên cường của con gái, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen. Ông gật đầu:

“Được . Nếu con , cha sẽ giúp một tay.”

Loading...