Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ ! - 137

Cập nhật lúc: 2025-07-28 13:23:29
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đương nhiên !” Phương Tri Ý phồng má, chút hờn dỗi.

“Vậy cả đồng ý ?” Phương Tri Ý thấy cả gỡ mũ bước về phía nhà bếp, mới sực nhớ vẫn chính miệng trả lời .

Phương Tri Thư , đáp một lời. Phương Tri Ý líu ríu theo như trùng theo đuôi, một tiếng tiếng kêu: “Anh cả ~ Anh cả ~ Anh cả ~” Từng tiếng “ cả” ngọt ngào vang lên khiến khóe miệng Phương Tri Thư bất giác cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó thành lời. Anh cảm giác nếu mở miệng, em gái nhỏ nhà thật sự thể gọi đến tối.

“Cuối tuần chúng cùng ăn cơm ở nhà dì Thư.”

Cuối cùng, thản nhiên lên tiếng: “Cuối tuần cùng ăn cơm ở nhà dì Thư.”

“Ơ? Tại —” Phương Tri Ý còn phản ứng kịp, nhưng chạm ánh mắt của cả, lập tức hiểu . Ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng giấu chút xao động. Cô nhận cả đồng ý !

Chị Văn Quân thương cả như thế, chỉ cần cả chịu buông lòng một chút thôi, chuyện chắc chắn kết quả!

Phương Tri Ý mừng quá, thiếu điều nhảy lên nóc nhà: “Gia! Em sắp chị dâu—Ưm!”

Phương Tri Thư giật vì tiếng hét vang trời đất, nhanh tay bịt miệng em gái: “Đừng la to thế!” Để ngoài thấy thì còn cái thể thống gì nữa!

Phương Tri Ý giơ hai tay giữ lấy bàn tay to lớn của , mắt hạnh long lanh, gật đầu lia lịa hiệu em hiểu , em sẽ ngoan, lúc mới thả . thoát khỏi bàn tay cả, cô liền lon ton lùi về phía mấy bước, túm lấy tay áo Phương Tri Lễ mà “tố cáo”:

“Anh hai, xem cả kìa, ngượng tới đỏ cả mặt !”

Phương Tri Lễ: “…”

Nga

Em gái, em đừng mà hại !

Anh , thấy gì hết! Một chữ cũng thấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/137.html.]

Phương Tri Thư: “...”

Anh chỉ hình, trong lòng dở dở . Tâm tư của , tâm tư cố tình che giấu thật kỹ ... dễ dàng thấu , ngay cả em gái nhỏ nhà cũng thấy ?

cái cảm giác ngượng ngùng xen lẫn chút vui sướng khi em gái "vạch trần" ... thật tệ chút nào.

Sáng chủ nhật, ba em nhà họ Phương đều thức dậy từ sớm. Ngay cả Phương Tri Lễ, thường ngày chẳng mấy khi để ý đến vẻ ngoài, thể mặc quân phục liền mặc quân phục, cần mặc quân phục liền ... vẫn mặc quân phục, mà sáng nay tự gương soi tới soi lui, chỉnh sửa cổ áo, vuốt từng nếp gấp bộ quân phục ủi thẳng tắp.

Phương Tri Ý là thức muộn nhất. Tuy sức khỏe Chu lão xác nhận là bình phục, nhưng cả và hai vẫn yên tâm, cứ nhắc nhắc rằng cô ngủ đủ giấc, tùy tiện dậy sớm như . Lúc cô tỉnh , cả bưng nồi cháo nóng bàn. Khắp căn phòng ngập trong mùi thơm dịu dàng của gạo nếp, gừng và hành lá. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi chậm rãi, nhẹ nhàng gõ cửa kính, âm thanh khe khẽ như như . Trong nhà, nước từ bếp lò tỏa khiến cửa kính mờ đục, đọng những vệt trắng mơ hồ như tranh thủy mặc.

Dưới ánh đèn lờ mờ, trong phòng bận rộn với một nhịp điệu vui tươi, rộn ràng.

Phương Tri Ý ở ngưỡng cửa, một cảnh tượng thật đời thường nhưng cũng thật ấm lòng, trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi tên — giống như nhúng dòng suối nhỏ giữa mùa đông, âm ấm, mềm mại, len lỏi khắp cơ thể.

“Dạng Dạng, em mau giúp hai xem thử, mặc thế ?” – Giọng Phương Tri Lễ vang lên từ phía bàn, mang theo chút ngượng nghịu hiếm . Anh vẫn nhớ rõ lời cha dặn dặn :  Lần đến Thái gia, như những . Lần họ lấy tư cách nhà trai đến nhà thái ăn cơm,  đại diện nhà trai, chỉnh tề, thành ý.Hôm nay, tuyệt đồi phép qua loa !

Phương Tri Ý tiếng hai, thu hồi suy nghĩ, nghiêng đầu, trai trong bộ quân phục thẳng thớm, gọn gàng đến từng đường chỉ, nhịn bật khúc khích, giọng lém lỉnh mà chân thành:

“Ổn lắm ạ. Anh hai của em hôm nay trai xỉu luôn!”

Phương Tri Lễ em gái khen lập tức vênh mặt, dõng dạc :

“Cái đó thì ! Không xem của ai ?”

“Được , trai no bụng , mau ăn cơm .” Phương Tri Thư  dọn bữa sáng lên bàn, kéo em trai đang để cho tâm trí "bay cao bay xa" trở mặt đất.

 

Loading...