Thái Thiệu Hoài cố tình giấu chuyện Phương Tri Ý mời đến viện nghiên cứu, nhưng cũng chủ trương rùm beng tuyên truyền. Dạng Dạng là nhân tài căn cứ bồi dưỡng, ngoài, mà là “ nhà” – càng thêm . Những cần , sớm muộn gì cũng sẽ .
Dù gì, ông cũng vỗ n.g.ự.c cam đoan với lão Trương rằng khi còn ở căn cứ, ông sẽ bảo vệ thật .
Mặc dù bên cạnh cô bé Phương Tri Lễ và Bùi Từ, nhưng cả hai đều sắp bước giai đoạn huấn luyện cường độ cao, đồng thời còn chuẩn cho nhiệm vụ Nam Cương.
Không ai bảo vệ bên cạnh, chính ông cũng yên tâm.
Vì , nhiệm vụ liền rơi xuống vai Phương Tri Thư, cả của Phương gia.
Đối mặt với sắp xếp của thủ trưởng, Phương Tri Thư nửa câu dị nghị. Là quân nhân, bảo vệ nhân tài kỹ thuật – đặc biệt là nhân tài của nước nhà – vốn dĩ chính là một phần nhiệm vụ thiêng liêng. Huống hồ, là em gái ruột của .
Anh nghiêm, giọng chắc nịch:
“Xin thủ trưởng yên tâm, nhất định thành nhiệm vụ.”
Phương Tri Thư hiện tại chỉ là lính của Thái Thiệu Hoài, mà còn là con rể của ông. Vốn dĩ ông hài lòng với Phương Tri Thư, nay thấy giọng vang dội của , vẻ kiêu ngạo nóng nảy của , vẻ mặt tán thưởng càng rõ ràng hơn. Đứa nhỏ càng càng thích nhỉ, so với hai "tiểu súc sinh" thì thuận mắt hơn nhiều, trái đều cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Có Phương Tri Thư ở, ông thật sự yên tâm ít.
Chỉ là chờ Thái Thiệu Hoài rời , biểu cảm của Phương Tri Thư lập tức đổi một chút. Đương nhiên, chắc chắn rõ ràng như Phương Tri Lễ, nhưng khi vây quanh chúc mừng, niềm vinh dự chung giấu khóe miệng liền lộ .
Phương Tri Lễ vốn dĩ cũng định như cả, nhưng tiếc là… em gái nhà quá giỏi. Giỏi đến mức cho cơ hội sống bình thường. Người khác sống yên , là vì họ một đứa em khiến ai đến cũng tròn mắt há hốc mồm!
Chẳng khoe khoang —thật đấy—nhưng cứ ép "trưng ", tránh ?
Hôm nay là ngày đầu tiên trở trung đội huấn luyện. Vì sắp xếp của lão thủ trưởng, cộng thêm những gì xảy trong phòng chỉ huy ngày hôm đó, chuyện Phương gia một “thiếu nữ thiên tài” nhanh chóng lan khắp căn cứ, từ đại đội kỹ thuật đến đội ngũ phi công, từ hành lang văn phòng đến cả sân tập. Người khu nhà ở tuy rõ đầu đuôi, nhưng trong đại đội bay thì chuyện sôi sùng sục như nước sôi nấu bánh chưng.
“Phương trung đội cô em gái thiên tài!”
Chỉ một câu thôi mà đốt cháy cả sân huấn luyện. Thế nên ngay khi Phương Tri Lễ đặt chân khu huấn luyện, kịp chào đội trưởng, phó đội trưởng trung đội và đội trưởng trung đội ba kéo theo mấy phi công chạy ào tới, vẻ mặt mỗi đều lấp lánh như thể trông thấy thần tượng.
“Phương trung đội! Nghe … em gái chỉ tiếng động cơ mà đoán máy bay rò dầu thật ?”
Phương Tri Lễ câu , hai tay khoanh ngực, thẳng lưng, nhướng mày, trả lời đầy kiêu ngạo:
“Chuyện còn cần nghi ngờ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/164.html.]
Đám vây quanh đồng loạt xôn xao.
“Không thể nào … Em gái còn nghiệp cấp ba ?”
Chưa nghiệp cấp ba mà hơn cả chuyên gia kiểm tra mặt đất á?!
Hôm đó, lúc chuyến bay thử buộc ngừng giữa chừng, trong lòng đều thấy khó hiểu. Ban đầu còn tưởng do sĩ quan mặt đất thao tác sai phi công điều khiển chuẩn, ai ngờ sự cố thật sự là do rò rỉ dầu ở cụm động cơ phụ trợ—một kỹ thuật cực kỳ khó phát hiện.
Lúc báo cáo kỹ thuật công bố, cả đại đội đều sửng sốt. Nhiều tin nổi, còn cho rằng lẽ bên kiểm tra mặt đất nhầm, hoặc là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Dù gì, chỉ vấn đề— là một cô bé nghiệp cấp ba!
Hai ngày nay, mấy tổ phi công bàn tán ngớt. vì Phương Tri Lễ tạm thời trở đội, bọn họ thể tìm xác minh, nên trong lòng càng thêm rối bời. Thật sự thể tin ?
Một cô gái nhỏ tuổi như , chỉ tiếng động cơ mà xác định máy bay gặp sự cố kỹ thuật?
Chuyện —nếu là thật thì còn ai sống nổi nữa chứ?!
Cho đến hôm nay, thấy Phương Tri Lễ xuất hiện, cả đám lập tức ùa tới hỏi dồn như ong vỡ tổ, chỉ hận thể lôi đáp án từ trong miệng ngay tức thì.
Kết quả—càng hỏi càng choáng váng.
Không tin đồn, cũng may mắn. Mà là thật.
Nga
Một cô bé đầy mười tám tuổi, nghiệp phổ thông trung học, thể chỉ kỹ thuật vượt mặt cả đội kiểm tra mặt đất và các phi công kỳ cựu.
Không chỉ đúng, mà còn đúng đến mức thể phản bác.
Trong khoảnh khắc đó, ít cảm thấy da đầu tê rần:
Trời đất ơi, là thiên tài thật !
So với cô bé đó, mấy năm học trường phi công, mấy trăm giờ bay thực nghiệm của họ… hình như ... nhạt nhòa?