Trong mắt Phương Tri Ý, Bùi Từ luôn là một dịu dàng, tinh tế như cả, nhưng cưng chiều cô đến vô lý như hai. Cô từng nghĩ, chẳng qua vì mối quan hệ với các mới chăm sóc cô, kiên nhẫn với cô hơn thường.
khoảnh khắc , khi ánh mắt khóa chặt lấy cô, giận dữ, cũng chẳng vội vã, chỉ lẳng lặng như thôi—Phương Tri Ý bỗng thấy trái tim đập lệch mất một nhịp.
Ánh mắt … ánh mắt của một “ trai”.
Lúc , giống như... một con báo già cẩn trọng, ngụy trang bằng lớp lông ấm áp, đang kiên nhẫn đợi con mồi tự nguyện hang ổ.
Phương Tri Ý hoảng hốt , tai nóng bừng. Trái tim trong n.g.ự.c cô bỗng đập “thùm thụp” như trống trận— ngượng ngùng giận chính . Mà trong lúc lý trí còn đang loay hoay tìm đường trốn chạy, thì cái miệng nhanh chóng phản ứng theo bản năng:
“Còn vì cái gì nữa chứ? Không vì … nhàn nhất !”
Bầu khí giữa hai vốn đang căng như dây đàn, mơ hồ mang theo chút ý vị thể gọi thành tên, một câu của cô gái nhỏ cho tan vỡ trong nháy mắt. Bùi Từ suýt thì nghẹn thở vì tức, trừng mắt cô hồi lâu vươn tay, nặng nhẹ véo một cái lên má cô, giọng đầy bực dọc:
“Anh mà nhàn? Em thử xem, nhàn chỗ nào?”
Một năm qua, từ Trung đội trưởng điều lên Đại đội trưởng, ngày nào cũng xoay như chong chóng. Để tranh thủ đón đưa cô đúng giờ, dồn công việc, sắp lịch kín như bưng, ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng cắt bớt. Đám lính trong đại đội còn than trời vì lịch huấn luyện ép sát nút. Thế mà cô gái nhỏ lương tâm dám mở miệng bảo ... nhàn rỗi?
Nghe chất vấn, Phương Tri Ý bỗng như lấy giọng điệu ngang ngạnh thường ngày. Cô ngẩng đầu, chịu yếu thế, đáp:
Nga
“Không nhàn thì ngày nào cũng đến đón em ?”
Nói xong, còn cố ý nhướng mày , vẻ mặt giấu nổi đắc ý, giống như đang chờ xem sẽ cãi kiểu gì cho thoát.
Bùi Từ điệu bộ đó mà nên giận , cuối cùng chỉ đành bật , giận mắng một câu:
“Cái đồ vong ân bội nghĩa !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/180.html.]
Anh đường đường là Đại đội trưởng, mỗi ngày tranh thủ từng phút, cố chen chút thời gian giữa bộn bề công việc để đưa đón cô, lính tráng trong đơn vị đến phát sợ. Kết quả, cô nhẹ nhàng gom hết tấm lòng của thành một câu: “Vì nhàn.” Nghe mà tức đến xám cả mặt. Bùi Từ thầm nghĩ, may cho cô là trái tim còn khoẻ, chứ nếu đổi là khác, sớm muộn cũng cô chọc cho phát bệnh.
“Chẳng lẽ ?”
Cô còn sang, mặt dày thêm một câu như thể nhất quyết chọc cho nổi đoá.
Bùi Từ cầm lái nghiêng mắt cô một cái, giận đến mức buồn mở miệng.
Phương Tri Ý ở mặt Bùi Từ thì chẳng bao giờ chịu thiệt nửa câu, cứ đà thì lấn tới thôi . Anh càng nhường nhịn, cô càng tỏ vui sướng. Nếu mà cái đuôi thật, e là lúc vểnh lên tới tận trời.
“Đồng chí Bùi Từ, gì thế? Không thích trò chuyện ?” Cô nghiêng đầu, giọng điệu như nũng như dỗi hơn, nhưng mang "ý chí" quyết từ bỏ nếu đạt mục đích, giống hệt một đứa trẻ.
Bùi Từ mím môi, dáng vẻ như đang cố chịu đựng. Cuối cùng vẫn khuất phục bởi sự mè nheo của cô, chỉ là vẫn kiên quyết hé lời.
Hừ!
Không tức là ngầm đồng ý – theo "quy tắc riêng" của Phương Tri Ý, mà quy tắc chỉ áp dụng cho một Bùi Từ. Vậy nên, cô tiếp tục ghé sát về phía , nhỏ giọng rủ rỉ:
“Bùi Từ, dù cũng chẳng bận gì mấy, ... là ngày nào cũng đến đón em ?”
“Phương Dạng Dạng, rốt cuộc là ai dạy em thành thế hả? Hả? Sao mà càng lúc càng "hư" thế !” Cô rảnh, còn sai khiến đón đưa—thật chẳng đạo lý gì cả, cứ ỷ nỡ giận mà tha hồ bắt nạt !
“Không chính dạy ?” Cô nhận tri mà , đó, ngưởng cổ, đầy khí thế :
“Em mà hư ? Vậy thì đừng để tâm đến em nữa nha!”
Nói xong, cô khoanh tay, hẳn mặt sang một bên, cảnh vật đang lướt nhanh ngoài cửa sổ.