Thái Văn Quân cô em chồng đang tươi ánh đèn dầu, dáng vẻ chẳng khác nào một cô nhóc tan học về, tay chân yên tò mò hỏi cái , xem cái . Trong lòng khỏi khẽ thở dài — Dạng Dạng dù thông minh hơn , việc nghiên cứu cũng theo kịp các chuyên gia trong Viện, nhưng chung quy vẫn chỉ là cô gái nhỏ mới mười tám tuổi.
, tháng tròn mười tám.
Nghĩ đến đó, Văn Quân chợt dậy, buồng trong lục lọi một lúc, lát trở với một chiếc hộp nhỏ gói bằng giấy báo cẩn thận, nét chữ nghiêng nghiêng ngoài mặt hộp vẫn còn vết mực bút máy phai.
“Dạng Dạng, chị gửi cái nhờ chị chuyển cho em,” chị đặt hộp lên bàn, giọng dịu dàng mà kém phần nghiêm túc, “là quà sinh nhật mười tám tuổi của em đấy.”
Phương Tri Ý sững : “Quà sinh nhật của dì Thư ạ? … sinh nhật em qua lâu mà, cần phiền thế ạ.”
“Qua cũng bù chứ, 18 tuổi quan trọng bao nhiêu.” Từ khi em gái đến đây, sinh nhật 17 tuổi của em gái cũng đều chuẩn lễ vật, nhưng em gái bảo, sinh nhật thì năm nào cũng , cần tặng quà.
“Quan trọng gì chứ ạ?” Phương Tri Ý bĩu môi, tay cầm hộp mà lòng chút ngượng ngùng. “Sinh nhật thì năm nào chẳng , coi trọng thế?”
“Ngốc quá.” Văn Quân bật , xuống bên cạnh cô. “Rất quan trọng đấy. 18 tuổi là đại diện cho Dạng Dạng của chúng trưởng thành , là cô gái lớn , thể tìm đối tượng đấy. Em mà xem, chẳng bao lâu nữa bà mối khẳng định sẽ đạp nát bậc cửa nhà chúng cho mà xem.”
Thái Văn Quân xong lời trêu ghẹo, bỗng nhiên hỏi: “Dạng Dạng nghĩ đến tìm đối tượng như thế nào ?”
Nga
Thái Văn Quân em gái, trong lòng thấy buồn , dâng lên chút thương yêu chẳng thành lời.
Dạng Dạng thông minh, chuyện công việc thì gọn ghẽ đấy, kỹ thuật trong Viện những tuổi, mà cũng nể cô vài phần. đụng đến mấy chuyện tình cảm yêu đương là như… tờ giấy trắng nguyên bản. Không kiểu giả vờ ngây thơ, mà thật sự là chẳng hiểu, chẳng để tâm, cũng chẳng bao giờ nhắc đến.
Có lẽ là vì từ luôn sống với mấy trai, Viện Nghiên cứu đầy rẫy lý thuyết và máy móc lạnh tanh. Tuổi thanh xuân như cuốn trôi trong công thức và thiết , cô bé chắc còn chẳng thế nào là rung động, là thích một thật lòng?
Nhìn gương mặt bình thản , giống như đang yêu, mà cũng giống đang trốn tránh. Giống như… từng đến tình yêu là gì.
Vì thế, khi chị buột miệng hỏi: “Dạng Dạng, nghĩ đến mẫu lấy ?”, khí trong phòng như khựng trong một nhịp thở.
Phương Tri Ý ngẩng đầu chị dâu, ánh mắt khẽ d.a.o động. Không rõ là do ngạc nhiên, … vì câu hỏi chạm đến nơi nào đó trong lòng cô – nơi từ lâu khép kín và phủ bụi.
Một giây.
Hai giây.
Cô nhẹ, tay vò nhẹ mép vạt áo, như thể đang tìm từ trong lòng:
“Em á…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/188.html.]
Một từ “em” bật , nhưng phía nên là gì.
Cô trả lời thế nào. Cô sống ở mạt thế quá lâu, nơi mà vốn dĩ chỗ cho những điều gọi là tình yêu. Ở nơi tận cùng của sinh mệnh – nơi từng ngày đều đối mặt với đói khát, nguy hiểm, và những xác lạnh lẽo – yêu, chỉ sống sót.
Trong thế giới cũ, thứ duy nhất đáng để đặt cược là mạng sống. Mà thứ duy nhất phép tin chính là tình cảm.
Tình , tình bạn, tình yêu… tất cả đều từng là khái niệm xa xỉ mà cô buộc vứt bỏ. Những gì mềm yếu, đều thực tế nghiền nát. Ngay cả chính bản , cũng từng dám mơ rằng một ngày sẽ đây — giữa căn nhà gỗ cũ kỹ nhưng ấm áp, hỏi han chuyện… yêu đương.
Mãi cho đến khi bước chân thế giới , những điều tưởng chừng như " thể" trở thành " thể" , lúc đây, cô thể buông thả bản sống theo cách thích, sống đúng với tính cách của , bởi vì những nguyện ý che chở cô, và vui vẻ vì cô là chính cô.
Chỉ là ...
Bị chị dâu bất ngờ hỏi như , Phương Tri Ý thoáng sững , lập tức trả lời .
Không vì cô từng nghĩ đến, mà là bởi trong đầu lúc … là hình ảnh của Bùi Từ.
Từ ánh mắt cợt khi trêu chọc, giọng kiên nhẫn nhẫn nại khi chiều cô, đến cả những lúc lặng lẽ chắn gió cho cô
Sao là Bùi Từ chứ?
Phương Tri Ý hiểu. Có lẽ vì đối với cô luôn đặc biệt , lẽ vì từng nổi giận với cô, cũng thể… chỉ vì trai hơn . sâu hơn tất cả những lý do đó, còn một cảm giác dịu dàng khó gọi tên – một cảm giác mà suốt bao năm dài tồn tại giữa mạt thế, cô từng . Không cần giành giật, cần đề phòng, chỉ cần ở bên là cô thấy yên tâm.
Chỉ là cô thể là Bùi Từ ? Tuyệt đối thể!
Phương Tri Ý nghĩ buổi chiều còn khoe khoang mặt cô. Nếu để cô cả ngày chỉ nghĩ đến , nhất định sẽ chọc cho ngóc đầu lên nổi. Sau đấu võ mồm, chắc chắn sẽ bám lấy chuyện mà giễu cô cả đời.
Thấy cô gái nhỏ im lặng, Thái Văn Quân chỉ nghĩ cô còn quá trẻ, từng yêu đương thật sự nên nhất thời đáp án. Cũng thôi, mới mười tám tuổi, cái tuổi còn ngây thơ, mơ hồ chạm đến thế giới tình cảm.
Cô đang định chuyển chủ đề thì cô nhỏ giọng mở lời.
“Em nghĩ ạ… Người trai , ăn mặc sạch sẽ, đối xử với em , lời em…”
Cô lơ đãng liệt kê, càng càng giống đang tả một ai đó cụ thể, đến cả biểu cảm cũng vô thức mềm .
Thái Văn Quân nhịn bật . Nghe thì vẻ tiêu chuẩn cao, nhưng cô em gái của thông minh bản lĩnh, những điều đó cũng chẳng gì là quá.
Chẳng qua trong lòng cô mơ hồ cảm thấy, mà những điều kiện em gái liệt kê ... quen quen thế nhỉ.