Dưới ánh sáng xiên nghiêng rọi qua những vệt rêu phong loang lổ con đường đá cũ, Phương Tuấn Khanh cúi đầu chiếc túi vải sờn quai. Bên trong, vài củ nhân sâm bọc cẩn thận bằng từng lớp giấy báo cũ kỹ, lớp trong lớp ngoài, kín đáo hở lấy một góc. Mùi giấy ẩm pha lẫn mùi đất thuốc lặng lẽ tỏa , phảng phất như gói trọn cả một quãng đời chắt chiu, nhọc nhằn của bao năm tích góp.
Ông khẽ gật đầu, giọng trầm, khàn:
“Bao nhiêu tiền? Tối về bảo Đoan Ngọc đưa qua.”
Chu Thừa Khang thoáng nhíu mày, ánh mắt bỗng nghiêm , giọng theo đó cũng trầm xuống — như trách, đầy thương xót:
“Đến nước , ông còn khách sáo gì? Dạng Dạng là lớn từng ngày, trong lòng chẳng khác gì con gái ruột. Ông còn hiểu ? Chỉ cần con bé khỏe mạnh, mấy củ sâm đó đáng là gì?”
Giữa họ là một tình bạn kéo dài suốt mấy chục năm — từ thuở thanh niên cùng đèn sách, đến lúc thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái. Có thời, hai bên còn từng ngầm bàn đến chuyện kết thông gia. thời cuộc đổi , Phương gia bất ngờ quy diện “cần kiểm điểm tư tưởng”, tên ông in bảng báo chữ to dán khắp tường giảng đường.
Phương Tuấn Khanh giải thích một lời, chỉ âm thầm dứt khoát cắt đứt ý định. Ông rõ, gắn nhãn “ vấn đề”, bất kỳ ai cận cũng thể kéo xuống. Làm , chẳng qua chỉ để giữ cho bạn tri kỷ một con đường an hơn.
Chu Thừa Khang từng trách. mỗi nghĩ đến ánh mắt đen nhánh, trong veo của Dạng Dạng thuở nhỏ – giờ trở thành một thiếu nữ dịu dàng, hiểu chuyện, mà vẫn mang thể yếu đuối, vận lành – lòng ông nghèn nghẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/2.html.]
Thời buổi , sống trong dè dặt, cảm xúc giam kín lớp vỏ ngôn từ cứng nhắc. giữa hai đàn ông , vẫn còn một thứ thời thế mài mòn — là tình nghĩa. Không thành thông gia, vẫn như ruột thịt. Là m.á.u mủ – giấy tờ, mà ở nơi sâu kín nhất trong lòng .
Chu Thừa Khang im lặng hồi lâu, nhẹ giọng:
“Giờ ai cũng sống trong cẩn trọng, nhưng những thứ… thể đem mà tính bằng tiền.”
Giọng ông trầm, mắt về một phương xa, nơi ký ức như hiện về, thấp thoáng bóng dáng một bé gái năm nào từng ríu rít chạy quanh chân .
Hai đàn ông lặng vòm lá rơi vàng phủ đầy lối, áo quần giản dị, dáng vẻ trầm mặc. Không ai thêm gì, nhưng giữa họ là cả một tầng tầng lớp lớp tâm sự thời cuộc chôn sâu — lo toan, e ngại, thương xót, và một chút chân tình cố níu lấy trong thời đại mà sự thật lòng xem như điều nguy hiểm.
Cuối cùng, Chu Thừa Khang đưa chiếc bao công văn cũ kỹ, sờn rách vài chỗ, nhét tay Phương Tuấn Khanh, giọng bình thản mà dứt khoát:
“Lấy về . Ngày mai nhớ mang cái bao trả cho là .”
Phương Tuấn Khanh đón lấy. Không gì nữa, chỉ gật đầu rảo bước về phía con ngõ nhỏ dẫn khu tập thể cũ.
Nga