Phương Tri Thư yên tâm thêm một điều nữa là cô em gái tuyệt đối là một cô bé ngây thơ vô tri. Ngược , cô bé tinh ranh như một tiểu hồ ly, Bùi Từ trong tay cô chừng chỉ phần thiệt thòi. Là cả, Phương Tri Thư đương nhiên sẽ thiên vị em gái. Dù , chỉ cần em gái bắt nạt, cứ để Bùi Từ cô nàng cho “ như chong chóng” một chút cũng .
Cho nên, đối mặt với vẻ hoảng sợ của Bùi Từ, bình tĩnh, sợ là . Anh cho , Dạng Dạng tuy nhỏ bé nhưng phía còn và Phương Tri Lễ – hai trai luôn sẵn sàng bảo vệ.
Bùi Từ chuẩn sẵn sàng để Phương đại ca đánh cho một trận tơi bời, nhưng kết quả những chuyện hề xảy . Chỉ là ánh mắt của Phương đại ca thiện cho lắm. Anh cũng hiểu, dù cũng nảy ý định “cướp bông hoa kiều diễm” mà khác dày công chăm sóc, nên bất kỳ sự trừng phạt ánh mắt lạnh lùng nào cũng đều đáng chịu.
Tuy nhiên, việc Phương đại ca khó mang cho Bùi Từ một sự khích lệ to lớn. Ít nhất, điều đó chứng tỏ Phương đại ca coi trọng . Sau thoáng hoảng sợ, Bùi Từ vui mừng khôn xiết.
Phương Tri Thư mặc kệ não động, chỉ nhắc nhở một câu: “Đội trưởng Bùi chớ quên việc chính.”
“Anh… Anh cả, em .”
Nhờ sự “khẳng định” ngầm của Phương Tri Thư, Bùi Từ gạt bỏ màn sương mù u ám của tối hôm qua, tương lai như thể tràn đầy hy vọng.
Ngay cả thái độ đối với Ngô Vệ Quốc cũng hơn hẳn. Ban đầu, định mặc kệ, nhưng đó sai mang nước nóng đến, đưa bữa sáng, thậm chí còn động viên và giải thích: “Đồng chí Ngô Vệ Quốc, cảm ơn sự hợp tác của . Hiện tại, căn cứ vẫn cần và đồng chí Tôn Hồng Quân hỗ trợ. Vì , chúng vẫn mời hai đồng chí ở đây thêm một ngày. Các cứ yên tâm, tối nay nhất định sẽ thả các về nghỉ ngơi.”
Tôn Hồng Quân ý kiến gì. Ngô Vệ Quốc thì dù ý kiến cũng dám . Anh Bùi Từ đổi thái độ nhanh như chớp mà nuốt lời xuống. Rốt cuộc, bây giờ phận thật của Tề Chiêu. Người dân trong nước ai cũng căm ghét đặc vụ địch đến tận xương tủy, huống hồ là những thanh niên tiến bộ như họ, đối với loại như Tề Chiêu càng thêm căm phẫn. Anh cũng tự trách quá sơ suất, quen Tề Chiêu lâu như mà hề phát hiện là gián điệp của địch.
Chỉ là vẫn khỏi tò mò, đội trưởng Bùi đổi sắc mặt nhanh đến ? Có vì họ là thanh niên ? Chắc là , đội trưởng Bùi nhất định là một đồng chí , ân oán phân minh.
Bùi Từ quan tâm đến suy nghĩ của Ngô Vệ Quốc, mà sang bắt chuyện với Tôn Hồng Quân: “Đồng chí Tôn Hồng Quân năm nay bao nhiêu tuổi ? Đến nông trường của chúng bao lâu?”
Nga
Tôn Hồng Quân nghĩ nhiều, cứ tưởng đó là câu hỏi thăm thường lệ, liền lập tức thẳng , ngoan ngoãn trả lời: “Đội trưởng Bùi, năm nay 23, đến nông trường bốn năm ạ.”
“Đồng chí Tôn Hồng Quân yêu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/200.html.]
Hả? Căn cứ còn quan tâm đến vấn đề cá nhân của thanh niên trí thức ? Tôn Hồng Quân chút cảm động, nhưng sự cảm động đó nhường chỗ cho sự thật thà: “Vẫn ạ, nhưng còn trẻ, là thanh niên tiến bộ học thức thì nên ưu tiên xây dựng Tổ quốc . Chuyện tìm yêu thì vội.”
Bùi Từ xong lời Tôn Hồng Quân , liếc Ngô Vệ Quốc một cái: “Mục tiêu cao cả của đồng chí Tôn Hồng Quân đáng để chúng học tập, đồng chí Ngô Vệ Quốc?”
Ngô Vệ Quốc còn kịp suy nghĩ kỹ thấy Bùi Từ gọi tên, lập tức thẳng lưng: “Dạ, !”
Rất .
Bùi Từ vô cùng hài lòng.
Đang lúc , Triệu Nghĩa Xương vội vàng chạy tới: “Bùi Từ, tham mưu Phương ?”
lúc , Triệu Nghĩa Xương vội vàng chạy tới: “Bùi Từ, tham mưu Phương ?”
Bùi Từ thấy vẻ sốt ruột của Triệu Nghĩa Xương, tức thì cảm thấy đây là vấn đề liên quan đến tài liệu, thể lãng phí thời gian ở đây nữa. “Sao , Nghĩa Xương?”
Lúc , Phương Tri Thư cũng thấy tiếng động, lập tức từ trong phòng . Ba cùng đến một văn phòng trống khác.
“Thật sự đến tìm Tề Chiêu.” Triệu Nghĩa Xương thở dài: “Lại là thanh niên trí thức nông trường.” Anh xong liền kể chuyện Vương Á Lệ đến tìm hỏi thăm Tề Chiêu. Vì phận của Tề Chiêu, Triệu Nghĩa Xương đương nhiên dám lơ là cảnh giác, lập tức giữ Vương Á Lệ để hỏi rõ.
Hỏi rõ xong mới phát hiện vấn đề lớn, hóa Tề Chiêu lợi dụng Vương Á Lệ để chuyển tài liệu, còn lừa dối cô rằng kết hôn, còn đưa cô về Hải Thành.
“Vương Á Lệ tài liệu ở ?” Phương Tri Thư hỏi, giọng đầy vẻ nghiêm trọng.