Phương Tri Ý một màn mắt cho sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn hồn. Mãi đến khi bóng dáng của hai biến mất hẳn trong dòng hỗn loạn, cô mới khẽ cụp mắt, nhẹ tay mở chiếc quạt giấy đưa cho.
Chiếc quạt ngả màu theo thời gian, nhưng từng nét bút lông mềm mại, mực đậm sắc tàn bề mặt vẫn rõ ràng như mới. Một mùi hương thoang thoảng của giấy cũ hòa quyện với mùi gỗ nhẹ nhàng lan tỏa, đưa cô trở về với những ký ức xưa cũ. Chính giữa là bức họa sơn thủy, nét vẽ phiêu dật mà hồn, như ẩn chứa cả một thế giới. Cuối góc, dấu son hình vuông đỏ tươi, khắc rõ từng nét, như một lời khẳng định về nguồn gốc của nó.
Ngón tay Phương Tri Ý khẽ lướt dấu ấn đỏ, mắt nheo . Lời cha dặn dò về cách nhận dạng dấu triện trong những buổi nhàn đàm chợt hiện về rõ mồn một: "Triện khắc gỗ, mặt cắt thể thô nhưng cạnh nét vẫn sắc lẹm – đó là dấu hiệu của thợ dùng d.a.o cứng, xuống tay dứt khoát, chút do dự. Mực chu sa pha dầu khi để lâu sẽ loang nhẹ, nhưng tuyệt nhiên mất nét, vẫn giữ nguyên sự tinh tế. Loại mực là mực cổ truyền, giờ đây hiếm cách chế tác. Dấu in xuống độ lún , chứng tỏ đóng triện tay nghề vững vàng, run, lệch dù chỉ một li."
Giấy là giấy gió Tô Châu, loại giấy nhẹ mà dai, chạm tay ram ráp, nhưng khi đưa lên ánh sáng thì thấy rõ từng thớ xơ xếp đều như tơ lụa. Chỉ những làng nghề truyền thống lâu đời mới loại giấy đặc biệt . Người thời nay, nếu kiến thức, chắc phân biệt nổi.
Nét bút khí mạch liền mạch, lực đạo đủ, chỗ mạnh chỗ nhẹ đều mang ý vị sâu xa, tay phường vẽ bình thường mà thể mô phỏng. Cảnh trong tranh tĩnh lặng nhưng ẩn chứa sự chuyển động, dùng mực đơn sắc mà tạo chiều sâu thăm thẳm. Đây là bút pháp của bậc lão luyện, là tâm huyết của sách thực học, chứ thứ hàng cho . Vật như , hiểu sẽ trân trọng. Kẻ hiểu, dù cầm tay cũng chỉ coi như thứ đồ cũ vứt mà thôi.
Nga
Ngày đó, cô chỉ cho lệ, nghĩ bụng những kiến thức lẽ chẳng bao giờ dùng đến. Nào ngờ, hôm nay hữu ích đến . Là con nhà thư hương, cha cô đều tinh thông cổ vật, nên những gì cha sẽ sai. Vậy thì, thứ ... là hàng thật ?
Phương Tri Ý mím môi, ánh mắt vẫn rời chiếc quạt đang gọn trong lòng bàn tay. Cô cảm thấy chút buồn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/35.html.]
Thứ , cứ thế... trở thành của ?
Thật kỳ lạ. Cô từng ý định lừa gạt ai, càng tâm tư khoe khoang tỏ vẻ đáng thương. Chỉ là, thuận theo cảnh mà hành xử – ít lời, nhưng đủ tình, đủ lý, đủ để chạm đến trái tim khác, khiến họ thể nảy sinh ác ý.
Không ngờ thể vô tình "lừa" vật đến tay.
Phương Tri Ý vội vàng gấp gọn chiếc quật , cất rương quần áo nhỏ của , đặt ngay cạnh chân và luôn dùng chân chạm để giữ cho nó an ,
Thật , chuyến tàu lửa , chẳng mấy ai để ý đến những món đồ như chiếc quạt. Trong thời đại , bất kể là đồ cổ vật phẩm quý giá đến mấy, trong mắt thường, chúng còn bằng hai cái bánh bao chay trắng tinh, đủ để lấp đầy cái bụng đói.
Dù , cô vẫn cảm thấy cẩn thận bao giờ là thừa. Dù , thể của cô vẫn bình phục. Đánh , chạy cũng chẳng nổi, "cẩn tắc vô áy náy" vẫn là thượng sách.
Lưu Tuệ Trân chiếc quạt, trong mắt bà, nó chỉ là một thứ đồ lỉnh kỉnh, cũ kỹ, chẳng đáng giá là bao. Thoáng chốc bà định bảo Dạng Dạng vứt cho khuất mắt, nhưng nghĩ bụng: Thôi, nhỡ xe khi vẫn cần dùng đến thì .
Tuy , bà vẫn thầm nghĩ, cái quạt cũ rích thế chắc cũng chẳng mát mẻ gì. Lại thêm việc lát nữa Dạng Dạng còn xe một , mà con bé vốn điệu đà, thích cái . Thế là, bà tính bụng, đợi đến Dung Thành, nhất định mua cho Dạng Dạng một chiếc quạt nan bồ đài thắt lụa đỏ thật . Còn bà, bà tờ báo cũ gấp thành quạt, phiên quạt cho ba đứa nhỏ. Thật chẳng gì tiện bằng tờ báo, tuy xí, nhưng cái chính là dùng . Hơn nữa, dùng nữa thì vo tròn nhét túi cũng chẳng tốn chỗ, tiện lợi bao nhiêu.