Phương Tri Ý ngoan ngoãn theo lời dặn, khẽ tựa đầu lên đùi Lưu Tuệ Trân, nhỏ giọng hỏi: “
"Dì Tuệ Trân, con thế dì mỏi chân ạ?”
Lưu Tuệ Trân cúi đầu cô, ánh mắt đầy dịu dàng, miệng mỉm : “Không con, con nhẹ tênh , lên chẳng khác gì con mèo nhỏ, dì còn thấy ấm nữa là.”
Phương Tri Ý lời chút ngượng ngùng mím môi . Dì Tuệ Trân câu mặt Đồng Nguyên và Minh Linh, hai đứa nhỏ mới chỉ ba, bốn tuổi, mà cô thì là chị cả, thành càng thấy ngại. cũng thể phủ nhận — thể vốn yếu sẵn, gầy gò như que củi, lên quả thật chẳng nặng bao nhiêu. Cô thầm nghĩ: cố gắng bồi bổ, dưỡng cho thể khoẻ lên, còn gương cho mấy đứa nhỏ.
Vì sức khoẻ yếu, thể thức khuya, chỉ một lúc khi xuống, Phương Tri Ý chìm giấc ngủ.
Lưu Tuệ Trân thấy , liền nhích về phía , đắp áo cho Đồng Nguyên và Minh Linh đang ngủ bên cạnh, nhẹ tay kéo tấm áo choàng phủ kín Tri Ý. Lúc xong xuôi, bà mới tựa đầu thành ghế, nhắm mắt nghỉ tạm.
Phương Tri Ý cứ nghĩ tàu xe, dù khó chịu thì cùng lắm cũng chỉ giống hôm qua thôi. Ai dè cô đánh giá quá thấp mức độ “hành xác” của những chuyến tàu đường dài thời .
Sáng hôm , Phương Tri Ý tỉnh từ sớm.
Dì Tuệ Trân cố thu xếp chỗ đàng hoàng nhất cho cô, lo lo như thể sợ cô chịu thiệt. Thế nhưng, dù chu đáo mấy thì cũng chẳng thể gì hơn giữa cái cảnh chen chúc của chuyến tàu đường dài thời bao cấp.
Người la liệt từ đầu toa đến cuối toa, mệt quá thì rúc hẳn xuống gầm ghế, thì gác đầu lên ba lô, co ro trong áo bông cũ, thậm chí còn trèo tạm lên giá để hành lý, vắt vẻo như mèo rừng đậu cành. Nhìn quanh, chỗ nào cũng là , là tiếng ngáy, tiếng thở dài, tiếng trẻ con , tiếng va quệt lạch cạch của toa tàu chạy qua ray nối. Mỗi tàu dằn lên một cái, cả cô như bật khỏi ghế.
Ghế chỉ dành cho hai , nhưng hẹp cứng. Tấm ván gỗ kê lưng tựa sần sùi, xơ xác như từng đánh bóng. Cô đùi dì Tuệ Trân mà chân vẫn chỗ duỗi. Mỗi cựa quậy một chút là sợ phiền dì, đành nín nhịn chịu đựng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/37.html.]
Nga
Tàu lửa ở thời vẫn còn đốt than, cứ chạy một quãng là khói đen phun cuồn cuộn. Ban ngày thì còn đỡ, chứ đêm xuống, khói than hòa với mùi ẩm mốc của ván ghế, vải ghế, mùi mồ hôi chen chúc, mùi thức ăn nguội tanh trong bọc nylon... cứ thế cuộn lấy , đặc quánh trong gian nhỏ hẹp. Hít một thôi cũng thấy nghẹn ngực.
Thể chất của cơ thể cô hiện tại yếu, dễ say xe, mà khi đó đầu óc sẽ cuồng, cho nên cả đêm qua cô chỉ thấy mắt hoa đầu choáng, mơ màng mà tài nào .
Đến hiện tại, cô phát hiện chân tê rần, đến nhúc nhích cũng khó. Cổ họng khô khốc, lưng nhức mỏi, buổi sáng toa tàu lạnh, khiến cô cảm thấy bứt rứt khó chịu diễn tả . Lưu Tuệ Trân vốn ngủ sâu, thấy cô động đậy khẽ hỏi: “ Dạng Dạng, thế con? Khó chịu chỗ nào ?”
Phương Tri Ý mím môi, rầu rĩ : “Dì ơi, chân con tê rần cả lên ...”
Lưu Tuệ Trân dịu dàng đưa tay kéo chân cô gần:
“Đưa đây, để dì bóp cho, tàu xe thế , ai yên ....”
Phương Tri Ý vốn quen nũng, dù gì cũng từng sống sót nơi tận thế, quen chịu khổ chịu đói. cơ thể hiện tại thật sự quá yếu, thể chất theo kịp tinh thần, chuyến chẳng khác gì một trận chiến kéo dài.
Không chỉ riêng cô khổ sở — quanh, nào nấy cũng mặt mũi xanh xao. Đồng Nguyên và Minh Linh còn nhỏ, tối qua cứ trở rên rỉ mãi. Đến sáng, cả hai cũng lả , buồn chuyện.
Khó chịu tích tụ theo từng giờ đồng hồ. Đến chiều, cô dám uống nước, sợ dùng nhà vệ sinh trong toa tàu — chỉ nghĩ đến rợn . Ăn thì chẳng thiết, mỏi lưng, tê chân, chẳng .
Ai nấy đều chung một cảnh ngộ: hai chân sưng phù, mắt đỏ au vì thiếu ngủ. Trước hôm , còn chuẩn cho cô đôi giày da dê đế mềm, phối với sơ mi cổ lá sen và áo len cổ chữ V — dáng vẻ đoan trang, gọn gàng bao. đến lúc thực tế ập , cô đành bỏ hết dáng vẻ, nhận lấy đôi giày vải bông của Minh Linh từ tay dì Tuệ Trân, miễn cho thoải mái.
Không khí trong toa dường như đặc quánh. Ai nấy đều yên, mắt mở thao láo, chẳng ai ngủ . Phương Tri Ý giữa, cảm thấy như mất hơn nửa cái mạng.
Cuối cùng, bao giờ khắc dài đằng đẵng, đoàn tàu cũng từ từ lăn bánh nhà ga Dung Thành.