Có em gái ốm yếu , hai anh trai không dám lấy vợ ! - 44

Cập nhật lúc: 2025-07-20 12:20:41
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Thúy Chi thực lòng yêu mến Dạng Dạng. Không chỉ vì bản Dạng Dạng xứng đáng với sự yêu mến đó, mà còn vì mối ân tình sâu nặng của Phương gia đối với Lưu gia năm xưa.

Nhiều năm , lão Lưu nhà bà  đường tan ca đêm ngã gãy chân. Hai đứa con thì đang tuổi ăn học, bố chồng liệt giường, trong nhà bấy giờ chẳng khác gì cái nồi cơm cạn, vét sạch cũng chẳng còn hạt gạo nào. Quẫn trí, bà mới đánh liều tìm đến cô em chồng xin giúp đỡ. Nào thời điểm đó, cô em chồng ở xa cũng mấy dễ dàng.

Trong tình thế cấp bách, cô em chồng nghĩ đến nhờ cậy gia đình giáo sư Phương. Nói thật lòng, cả bà lẫn em chồng khi đó đều hy vọng gì nhiều, thời buổi  ai cũng chật vật lo cho chính ,  vay mượn là chuyện cực chẳng , mà mượn tiền là chuyện lớn lắm. Kết quả là, một lời, sáng hôm gửi tiền về. Món tiền đó với gia đình bà lúc đó là tiền cứu mạng, cũng là một khoản tiền lớn, mất cả năm trời gia đình bà mới trả hết. Vậy mà trong suốt ngần thời gian, nhà họ Phương một mở miệng nhắc đến chuyện . Không hỏi, giục, cũng từng giúp mà giữ lấy thái độ trịch thượng. Làm ơn mà như , giúp để dấu vết.

Ân nghĩa , Phùng Thúy Chi mang theo suốt cả đời, dám quên. Giờ đây, nhà họ Phương lâm bước đường khó, Dạng Dạng cô thế cô nơi đất khách, trong lòng bà cứ trăn trở mãi, nếu thể, chỉ cần còn sức, còn khả năng, bà nhất định chút gì đó cho họ, giống như cái cách mà năm xưa họ ngần ngại dang tay cứu lấy gia đình bà giữa cơn hoạn nạn.

Nghe đến chuyện , Lưu Tuệ Trân chỉ khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:

“Chị dâu, chị nghĩ em từng nghĩ đến việc nhận con bé con ? Có điều... em thật sự cái bản lĩnh .”

Giọng bà nhẹ nhưng đầy chua chát, lặng lẽ kể cho chị dâu về tình hình ở Nam Thành mấy năm nay.

Thời buổi rối ren, lo xong, mà vẫn kẻ thừa gió bẻ măng, chuyên nhằm các cô gái trẻ để giở trò đê tiện. Dạng Dạng xinh xắn chút xuất , chính là loại dễ dòm ngó nhất. Nhà họ Phương dù giờ sa sút, nhưng năm xưa cũng từng là gia đình danh tiếng, của cải ít, càng khiến những kẻ gian sinh lòng tham. May mà Dạng Dạng còn hai trai bản lĩnh, ở trong quân cũng chút tiếng , chứ nếu , e là chẳng thể dễ dàng đưa Dạng Dạng rời .

Nghe đến đó, sắc mặt Phùng Thúy Chi lập tức sa sầm. Bà khẽ “phì” một tiếng, giấu nổi vẻ khinh miệt:

“Lũ khốn kiếp! Loạn thế mới sinh tà tâm, hạng thấy gái là đỏ mắt, chẳng bằng cầm thú! Tội nghiệp con bé, còn nhỏ tuổi mà chịu bao nhiêu ghê sợ thế ...”

Lưu Tuệ Trân thở dài:

“Tây Bắc tuy là gian nan, nhưng lúc , đối với Dạng Dạng chỉ nơi đó là đủ an . Dù gì bên cũng ruột của Dạng Dạng, Tri Thư là quân nhân mang công trạng, Tri Thư ở đấy, chẳng ai dám càn.”

là lý lẽ .” Lúc , Phùng Thúy Chi cũng chỉ thể đồng tình, chỉ than cho cô bé tội nghiệp, vô cớ chịu những tai ương .

Bùi Từ đặt chân đến Dung Thành sáng nay, vốn định đợi giải quyết xong công vụ mới đón cô gái nhỏ nhà họ Phương. nghĩ , bản dù gì cũng là xa lạ, tuy cùng là chiến hữu với Tri Lễ – trai cô bé – nhưng đến gặp mặt còn từng. Nhìn điệu bộ lo lắng của Tri Lễ lúc rời , Bùi Từ đoán cô bé hẳn là nhút nhát, sống nội tâm. Nếu đến lúc cần đưa mà cô bé chịu theo, chẳng sẽ rắc rối ? Thế nên báo cáo xong ở doanh trại, liền lấy địa chỉ nhà họ Lưu lái ngay một chiếc xe quân dụng thẳng.

“Ơ ... Bùi trung đội trưởng…”

Một đồng đội cùng thấy, tưởng nhiệm vụ gì khẩn, vội hô gọi theo. Bùi Từ chẳng buồn ngoái đầu, cứ thế mà rồ ga một mạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/44.html.]

“Anh thế nhỉ?”

“Không lẽ công vụ gấp?”

“Ấy khoan, hình như… hôm qua loáng thoáng, Bùi trung đội trưởng giúp Phương trung đội trưởng đón em gái cơ mà!”

Vài bên xong lập tức nhao nhao.

“Nói tới em gái của Phương trung đội trưởng, ai trong doanh trại gặp bao giờ ?”

Mọi lắc đầu.

Chợt một mắt tinh tai thính hạ giọng chen :

“Chắc là cô bé nhỏ nhắn thôi.”

“Sao ?”

Kẻ hì hì, vẻ thần bí:

“Hôm qua tàu hỏa, thấy Bùi trung đội trưởng nửa ngày một cặp vợ chồng đang dỗ đứa bé. Mà thật nhé, chăm chú lắm, như thể đang học hỏi cách bế bồng, dỗ dành trẻ con !”

“Trời ơi! Anh mà học dỗ trẻ con á? Ha ha ha…”

Cả đám lập tức rộ lên, tiếng vang cả sân. Một bụm miệng ngặt nghẽo:

“Tưởng tượng cảnh Bùi trung đội trưởng mặt lạnh như tiền mà bế đứa nhỏ oe oe… ha ha ha… chắc là gà bay chó sủa!”

“Chuyến về doanh xem chán ! Chờ xem trò !”

Nga

Mong chờ quá mất !

Chỉ là nhóm nào ngờ, họ những chứng kiến cảnh Bùi Từ "gà bay chó sủa", mà ngược còn Bùi Từ “xếp lịch” . Đến khi họ trở căn cứ và cô bé mắt ngọc mày ngài, xinh xắn đáng yêu chính là cô gái nhỏ nhà họ Phương, họ hối hận đến ruột gan đều quặn thắt! là lời đồn lầm lạc!

Loading...