Bùi Từ để ý đến giọng điệu trách móc , nhích hơn khẽ hỏi:
“Anh thấy em cứ trở mãi, ngủ ? Có thấy trong khỏe?”
Giọng nhỏ, nhưng mang theo sự quan tâm rõ rệt. Không kiểu hỏi qua loa, mà là thực lòng để tâm.
Phương Tri Ý , chút hổ, cảm giác lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Một lúc , cô mím môi, lắc lắc đầu: “Không ạ.”
“Vậy thì ? Mới ngày đầu mà em mất ngủ, mai mốt chịu nổi.”
Bùi Từ là bộ đội, còn là lính quân, cái nghề đòi hỏi thần kinh vững và phản ứng nhạy hơn thường. Ban đầu, chỉ tưởng cô lạ giường, quen nên cứ trở mãi. mãi mà thấy nhịp thở đều đều như ngủ, thi thoảng tiếng thở dài khe khẽ, bắt đầu cảm thấy lạ.
Anh lo cô khỏe, định đến xem , ai ngờ cô giật .
Phương Tri Ý ngập ngừng một lát, thì thầm:
“Em… sợ trộm.”
Nếu là , cô sẽ chẳng bao giờ sợ hãi. giờ đây, mang theo thể yếu ớt , đương nhiên cẩn thận hết mức. Đây là tất cả gia sản mà cha tích cóp , cô tuyệt đối thể để mất nó !
Bùi Từ thì phì , kiềm , ngả đầu vách tàu:
“Trộm nào mà gan lớn ? Không thấy áo khoác quân phục treo ? Mặc quân trang tàu cũng để phơi nắng phơi gió, là để dọa trộm đấy!”
Anh giơ tay chỉ chiếc áo quân đang treo đầu giường, nghiêm trang như thật.
“Thời ai mà , đụng quân nhân là rước họa. Trộm cắp cũng ‘nguyên tắc nghề nghiệp’ nha, thấy quân trang là lặng lẽ qua. Không ai dại mà dây .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/55.html.]
Nghe Bùi Từ , Phương Tri Ý tuy hiểu rõ tình hình, nhưng , lòng cô tự nhiên thấy yên tâm hẳn. Nửa đêm hôm đó, vì Bùi Từ vẫn luôn ở đó, cô cuối cùng cũng thể an tâm giấc ngủ.
Bùi Từ thấy Phương Tri Ý ngủ say, mới kéo chăn đắp cho cô, lui về giường . Anh định leo lên giường ngủ, nhưng nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của cô, xuống mà cầm áo khoác, trở cuối giường Phương Tri Ý, dựa cột giường, khoác áo và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáng sớm, trai ở giường vệ sinh. Vừa xuống giường, thấy Bùi Từ đang ở đó, tò mò hỏi: “Đồng chí, nghỉ ngơi ?” Nói xong, liếc giường của Bùi Từ, giường đàng hoàng chịu ngủ, quá lãng phí!
Bùi Từ giải thích nhiều, chỉ một câu: “Em gái nhát gan.”
Người đàn ông dựa ánh sáng lờ mờ bên ngoài Phương Tri Ý đang ngủ say, Bùi Từ, trong lòng thầm than: Tình cảm em đúng là thật , đúng là gì để chê! Chỉ là ...
Hai lớn lên chẳng giống tí nào.
Nga
Đẹp thì đều , nhưng chẳng nét tương đồng nào. Nếu thanh niên chủ động đây là em gái , còn tưởng đưa vợ đó.
Nghĩ thì nghĩ , nhưng chuyện nhà cũng tiện nhiều lời, nên cũng hỏi thêm gì, vệ sinh xong trèo lên giường ngủ tiếp.
Hai đêm tiếp theo, Bùi Từ đều đợi Phương Tri Ý ngủ say mới ở cuối giường cô để "gác đêm".
Có lẽ cũng nhờ bóng dáng trong khoang tàu mà mấy giường gần đó ngủ yên tâm hơn hẳn, chẳng còn ai thì thào rì rầm như ngày đầu nữa.
Đến rạng sáng ngày thứ tư, khi trời còn tỏ hẳn, đoàn tàu rầm rì chạy địa phận Ô Thị – vùng biên cương xa xôi, cũng là thành phố lớn nhất ở nơi tận cùng phương Bắc của Tổ quốc. Gió lạnh thổi qua khe cửa tàu, mang theo mùi đất cát hoang vu và vị sương đêm đặc trưng chỉ ở miền biên giới.
Phương Tri Ý tỉnh giấc sớm hơn thường ngày. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ đục vẫn treo lơ lửng giữa nền trời nhàn nhạt, lớn hơn, sáng hơn nhiều so với những đêm cô từng thấy ở Nam Thành Dung Thành. Ánh trăng chiếu khoang tàu, rọi lên những gương mặt còn say ngủ và cả bóng dáng lính trẻ đang lặng im ở cuối giường cô.
Thì , mấy đêm nay vẫn luôn lặng lẽ canh giấc cho cô như . Không trách mỗi tối đều thúc giục cô ngủ sớm, sáng hôm trời còn tỏ mà ở đầu lối giường .