Quản lý dự án đích  lái xe  mua một thùng rượu trắng,  bảo nhà ăn sắp xếp mấy mâm cơm, mời   đến uống rượu.
Vừa   bàn,    : "Bữa cơm hôm nay, thứ nhất là để chúc mừng chúng   đổ bê tông trụ tháp chính thành công! Thứ hai là để tiễn biệt đồng chí Tiểu Lưu của chúng !"
Mọi  đua  nâng ly chúc .
Những  bình thường  giao du với , thậm chí còn    lưng, lúc  đều đổi giọng đổi mặt.
 cũng  xã giao, dù  thì   cũng sẽ  gặp  những   nữa.
Vài lượt xong,    say.
Tối nay bản   cũng   tỉnh táo, vì  vẫn luôn hồi tưởng  những chuyện  phát hiện  ban ngày:
Trụ tháp chính thực   đổ bê tông thất bại.
Sau khi chúng  tưới nước xong, quản lý dự án  cho quây  khu vực đó, định lén lút tiến hành đổ bê tông  thứ hai.
Đồng thời,   lâu  mới  thấy đồng tiền giấy âm phủ ở đó.
Hồi ức  cắt ngang,   đến vỗ vai .
Là  lúc   dùng vòi nước xịt Khương Nhất Na.
Với vẻ mặt bẩn bựa,   hỏi: "Lần   ,   định đưa cô bạn gái nhỏ của   cùng ? Hay là đưa cả hai , ăn cả già lẫn trẻ?"
 hất tay   : "Cậu cút xa  ,     chuyện với ."
Thế là   thuận thế đẩy  một cái: "Là  cút xa   thì ! Dám  mà còn sợ  khác  ?"
  đẩy ngã xuống đất, ly rượu  tay đổ lênh láng.
Nhà ăn tức khắc yên tĩnh hẳn,   đều    với vẻ mặt  thể tin .
Giận dữ xộc thẳng lên não,   dậy túm lấy cổ áo  .
Ai ngờ    đẩy  ngoài chỉ trong vài ba cái,   gầm lên với :
"Cút , tối nay cút ngay cho tao, mày  xứng để lão tử tiễn biệt!"
Ngay lập tức,     khác kéo , quản lý dự án tiến lên tát   một cái, mắng:
"Mày điên  !"
Sau đó  kéo   dậy,   lành với :
"Chúng  cứ  uống tiếp, đừng chấp nó."
Sau chuyện ,  tỉnh hẳn rượu,  với quản lý:
"Chút nữa  ,   vệ sinh  ."
Cái nhà xí cạnh nhà ăn còn  xa,  mò mẫm trong bóng tối  mấy phút mới tới.
Xung quanh tối đen như mực, bên tai chỉ  tiếng ve kêu.
Đi xong,  dùng vòi nước rửa mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-gai-nho-ben-cong-truong/chuong-9.html.]
 lúc ,  chợt giật .
 cảm giác phía   .
20
 sợ hãi vội vàng  đầu .
Trong bóng tối,   thấy một dáng  quen thuộc.
Lại là Khương Nhất Na.
  định , cô bé  đưa tay bịt miệng  , kéo  chạy sang một bên.
Chạy  lâu, cho đến khi chạy đến cổng công trường, đèn đường bên ngoài xua tan bóng tối xung quanh.
Dưới ánh đèn,   chút bối rối  cô bé, nhưng cô bé  mang nét mặt căng thẳng.
Lúc   mới để ý, cánh tay và cổ tay cô bé đều  vết thương, mắt thì sưng đỏ.
Ở mắt cá chân hai bên của cô bé còn  một vệt đỏ, giống như  dây thừng hoặc vật gì đó trói.
  định hỏi, cô bé  lấy  một cuốn sổ, cho  xem chữ cô bé :
"Anh  thể đưa em  cùng  ?"
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm  câu chữ đó, phản ứng đầu tiên của  là  chút ngây ngốc.
 còn   tìm cô bé,  cô bé   sắp ?
 trong lòng  vẫn  chút kích động, giống như lời cầu nguyện bấy lâu nay,  một khoảnh khắc nào đó đột nhiên nhận  hồi đáp:
Cô bé  mà cũng nghĩ đến, cô bé  mà cũng   đưa cô bé rời .
 tinh thần trách nhiệm thúc đẩy  lập tức lấy  bình tĩnh,    nhiều câu hỏi  hỏi cô bé:
Đi ,  em thì ?
Ở bên ,  thể sẽ  chịu ánh mắt khác thường của thế gian, em chịu nổi ?
Tương lai  thể  vô  khổ nạn đang chờ đợi chúng , em  chấp nhận  ?
Thế nhưng, càng suy nghĩ nhiều chuyện, cuối cùng  chẳng   gì cả.
Cuối cùng,  chỉ hỏi  một câu:
"Em thật sự  nghĩ kỹ  ?"
Cô bé trịnh trọng gật đầu với .
 lấy  tinh thần,  với cô bé:
"Được, tối nay em về nhà chuẩn   , sáng mai  sẽ đến tìm em."
Nghe   , cô bé vội vàng lắc đầu với , lật sang trang tiếp theo.