"Tống Hiểu Quang,    tiếp tục  nghề nữa ?" Lục Tuyết Ngưng tức giận đến mức phát điên. Chưa từng  ai dám  nể mặt cô như , Tống Hiểu Quang  đúng là  còn đường sống.
Sau vài ngày chịu đói và uất ức, sự kiên nhẫn của Tống Hiểu Quang   cạn kiệt. Anh ném xuống những con hải sản đang  dở,  phắt dậy: "Được, , ! Lục Tuyết Ngưng cô giỏi lắm! Cả làng giải trí  là nhà cô hết.  chịu đủ ! Muốn  thì !"
Nói xong,  lao  lều, bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhét bừa quần áo  ba lô,  tháo dỡ lều một cách thành thạo. Sau khi xong xuôi,   sang hỏi Lưu Vũ Bân: "Còn ,    ?   đây."
Lưu Vũ Bân cũng  rời  lắm chứ. Anh  hề  ở  cùng  phụ nữ điên khùng , nhưng... nếu  bỏ , chắc chắn cô  sẽ nổi điên. Hơn nữa, để một cô gái ở  đảo hoang một  cũng   hành vi của  đàn ông chân chính. Anh cúi đầu,  với vẻ áy náy: "Không,   ."
Tống Hiểu Quang   với ánh mắt lạnh lùng,  nhạt hai tiếng   sang  Lục Tuyết Ngưng: "Ảnh hậu Lục, cô cứ tự ở một  . Hy vọng cô  thể an  ở đây cho đến khi rời đảo.   phục vụ nữa."
Lục Tuyết Ngưng khoanh tay, chế giễu đáp trả: "Anh mau cút , đồ vô dụng! Chỉ đáng sống một  thôi."
Người đàn ông  đáng c.h.ế.t thật! Tốt nhất là   đường  ngã què, ngã liệt,  cút khỏi chương trình.
Thật đáng ghét, y như con nhỏ An Nhiên đáng ghét .
Tống Hiểu Quang hừ lạnh một tiếng,  chút luyến tiếc   rời .
Anh đang giận dữ đến mức   suy nghĩ về việc   thể gặp nguy hiểm khi ở một   đảo. Điều duy nhất   là tránh xa  phụ nữ điên khùng . Nếu cứ ở ,  sợ  sẽ  kiềm chế  mà bóp cổ cô   giữa đêm.
Đào Hố Không Lấp team
Đoàn đạo diễn nhanh chóng nhận  mâu thuẫn bên . Vương Duy Bình lập tức gọi PD phụ trách Tống Hiểu Quang: "Tiểu Lưu, mau  tìm Tống Hiểu Quang, đưa cho   một manh mối về trại của An Nhiên, để   đến đó."
Kể từ khi An Nhiên nghiêm túc  những lời , lòng đạo diễn đoàn luôn căng thẳng,  ngờ   những yếu tố  xác định  đảo. Giờ họ  dám để khách mời  một , trừ An Nhiên.
Phải để Tống Hiểu Quang sớm gặp An Nhiên và nhóm của cô, đoàn đạo diễn mới yên tâm. Có An Nhiên,  yêu ma quỷ quái đều  lùi bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-huyen-hoc-trong-tay-toi-dien-cuong-va-mat-trong-gioi-giai-tri/chuong-41.html.]
Tống Hiểu Quang  bộ hơn mười phút thì bắt đầu bình tĩnh . Anh thấy  đau đầu,    nên   tiếp theo.
Thực ,   sợ ở một   đảo hoang. Ban ngày còn đỡ, nhưng ban đêm tối om, luôn cảm giác  thứ gì đó bẩn thỉu đang  . Anh  chịu nổi điều đó.
Anh là   sợ gì, chỉ sợ mấy câu chuyện ma quái mơ hồ.
Đây cũng là lý do   rời Lục Tuyết Ngưng sớm hơn, ít nhất  một  bên cạnh   yên tâm.
Bây giờ thì  đây?
May mắn , chẳng mấy chốc, PD của   tìm thấy .
"Anh Hiểu Quang, đợi , đợi , cái  cho ." PD của Tống Hiểu Quang chạy xe điện đuổi kịp , đưa cho  một tấm thẻ.
Tống Hiểu Quang ngạc nhiên  tấm thẻ trong tay: "Phía Tây Bắc  trăng sáng."
"Gì đây?"
Tiểu Lưu lau mồ hôi, thời tiết  mà lên đảo thật là nóng quá: "Đây là manh mối của nhóm khác,  cứ theo manh mối  là tìm  họ."
"Nhóm khác? Bên đó  ba  ?"
" , đúng ,  tự tìm . Dùng la bàn trong ba lô là , nếu nhanh thì  còn kịp bữa tối đấy, hehe." Tiểu Lưu nháy mắt đầy ẩn ý.
Tống Hiểu Quang ngơ ngác chớp mắt: "Hả?"