Nửa giờ , An Nhiên thờ ơ  Tống Hiểu Quang  bẹp  đất  mặt, trong bộ dạng vô cùng thảm hại.
“Anh vẫn  chịu bỏ cuộc ?” Cô khoanh tay, giọng   chút bất lực.
Cô  nhiều  đề nghị để  , nhưng Tống Hiểu Quang cứ như cố chấp với con dê núi , nhất định đòi tự  bắt nó.
Con dê núi ban đầu hoảng sợ chạy trốn, nhưng bây giờ nó   thư giãn, thậm chí còn đang đùa giỡn với Tống Hiểu Quang.
 , nó đang đùa giỡn với Tống Hiểu Quang, vì nếu , nó   thể chạy trốn từ lâu , nhưng nó   chịu chạy.
Mỗi khi Tống Hiểu Quang dừng , con dê núi  tiến đến  mặt  , lắc lư, như cố ý trêu chọc.
An Nhiên cảm thấy con dê núi  chắc chắn  thành tinh , nếu  thì    thể láu cá đến .
Đào Hố Không Lấp team
“Hay là  cứ chơi với nó , còn  tiếp tục  lên  nhé?” An Nhiên  mặt trời, thấy thời gian  muộn, cô cũng   lãng phí thêm thời gian ở đây.
Thà để cô tự  khám phá còn hơn ở  chứng kiến một  một dê  chơi trò đùa dai.
Tống Hiểu Quang  ngã lăn  đất,  đau đớn ngẩng đầu lên: “Được , thần tượng cứ   . Hôm nay nhất định   bắt  con dê .”
An Nhiên nhún vai, bước qua Tống Hiểu Quang,  sâu  con đường mòn.
[Cười c.h.ế.t mất, Tống Hiểu Quang thật là trẻ con,   cố chấp với một con dê.]
[An Thần chỉ  nghĩ:   hiểu, tại    để  , một tay là  bắt  nó ngay?]
[Con dê  dễ thương quá,  nuôi ghê!]
[Lầu , bạn chắc là  thông minh hơn con dê đó chứ?]
[Haha, giống hệt Tống Hiểu Quang… Người còn thua cả dê, buồn  quá.]
[Thật  ngờ,  khi rời khỏi Lục Tuyết Ngưng, Tống Hiểu Quang  trở nên… dễ thương?]
An Nhiên tiếp tục  lên, nhưng   gì bất ngờ nữa, chỉ là một  loài thực vật thường thấy  đảo. Sau khi  một lúc, cô cuối cùng cũng  hết con đường mòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-huyen-hoc-trong-tay-toi-dien-cuong-va-mat-trong-gioi-giai-tri/chuong-69.html.]
Con đường mòn  dẫn đến một bãi biển khác, nơi  nhiều đá ngầm sắc nhọn, rõ ràng   là một chỗ thích hợp để dừng chân.
Vì , An Nhiên   xa hơn, ghi nhớ đường  và những loài thực vật dọc theo đường  quyết định  .
Khi cô   chỗ phân nhánh, cô  khỏi bối rối.
Tống Hiểu Quang vẫn đang đấu trí đấu dũng với con dê núi!
Không hiểu con dê núi  nghĩ gì mà  chạy trốn, cứ trêu chọc Tống Hiểu Quang, An Nhiên còn tưởng như thấy nó đang  nhạo.
Cô cảm thấy đau đầu,   lãng phí thêm thời gian, cô đói .
Vì , An Nhiên dùng một viên đá b.ắ.n  chân  của con dê,  nhanh chóng lao lên, nắm cổ nó trong tay.
Bắt  !
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tống Hiểu Quang, An Nhiên  biểu cảm đưa con dê cho  : “Đây,  thể về .”
Tống Hiểu Quang: …
Anh ngỡ ngàng nghi ngờ cuộc đời… ngơ ngác  theo  An Nhiên trở về trại.
Trong sân, Mộ Ngôn và Cổ Thiên Văn đang   bàn xâu thịt,  thấy động tĩnh, cả hai cùng ngẩng đầu .
Giây tiếp theo, Mộ Ngôn  dậy bước tới: “Chị An, chị về  ?”
“Có nóng ? Nhanh  xuống nghỉ ngơi, uống ly nước.” Cô lau tay, kéo An Nhiên  xuống ghế.
Còn Tống Hiểu Quang mồ hôi nhễ nhại, vác con dê  lưng? Là ai? Không thấy.
An Nhiên nhận lấy ly nước uống một ngụm, cảm ơn Mộ Ngôn  chỉ  con dê  lưng Tống Hiểu Quang: “Lúc nãy bọn   ngoài bắt  con dê,  thể nuôi nó,   sẽ  sữa dê uống.”
“Hay quá! Chị An thật tuyệt!” Mộ Ngôn liếc  con dê  lưng Tống Hiểu Quang    khen An Nhiên.
Tống Hiểu Quang: …