Không ,  từng khám thầy thuốc nào, cũng  từng uống thuốc nào.
Năm  chín tuổi, đại phu nhà họ Hứa  Tiểu Huỳnh sẽ ngốc nghếch cả đời.
Nhà họ Hứa đưa cho cha  một khoản tiền, Hứa Phi Mặc     thể cưới .
Thì cũng chẳng còn ai, chẳng còn ai quan tâm đến bệnh của Tiểu Huỳnh nữa.
"Đại phu  mỗi ngày đến tiệm thuốc châm cứu, kết hợp với thuốc uống ngày ba ,  dạy Tiểu Huỳnh  chuyện  việc nhiều hơn, Tiểu Huỳnh sẽ từ từ thông minh lên.”
"Thật  quá, Tiểu Huỳnh sắp thông minh , tổ mẫu  cũng sẽ vui mừng cho Tiểu Huỳnh."
Trên đường về nhà, đúng lúc hoàng hôn đỏ rực, như lửa cháy ngút ngàn  mây.
Trước đây từng    , hoàng hôn  là ngày thích hợp để  xa.
Hoàng hôn chiếu lên mặt Từ đại nhân, vô cớ khiến  rơi nước mắt.
Sao  tự dưng  chứ,  nên vui mới đúng.
Vui vì hoàng hôn .
Vui vì  tìm  thuốc thông minh.
Vui vì bệnh của , hóa    là  chữa .
"Sao  ? Là thuốc đắng quá ? Hay là châm cứu đau quá?" Từ đại nhân khựng  một chút, dường như cũng  chút do dự, "... Hay là Tiểu Huỳnh  về ?"
Gió chiều thổi qua hàng liễu ven hồ, mặt hồ  gợn sóng.
Ta dừng chân, ngẩng đầu  Từ Phong Thanh, trong lòng cũng như  uống thuốc đắng   châm cứu,  chua xót  đau đớn:
"Từ hôm qua đến hôm nay, Tiểu Huỳnh cứ mãi nghĩ.”
"Tại  trời  quang đãng?”
"Tại  ngài  đối xử  với Tiểu Huỳnh như ?”
"... Tại  Tiểu Huỳnh    là thê tử của ngài? Tại   hứa hẹn trọn đời với Tiểu Huỳnh    là ngài?"
Tại   càng đối xử  với , nước mắt   rơi càng nhiều?
Từ Phong Thanh sững , cúi xuống dịu dàng lau nước mắt cho , vén tóc mai   tai cho :
"Vì hôm nay Tiểu Huỳnh   ngoài khám bệnh, nên trời mới quang đãng.”
"Vì Tiểu Huỳnh là cô nương , xứng đáng    đối xử ."
Nói đến thê tử,  cũng dừng , mỉm  ôn nhu:
"Ta cũng  mong Tiểu Huỳnh là thê tử của .”
"  sợ Tiểu Huỳnh  hiểu trọn đời hứa hẹn  nghĩa là gì.”
"Trọn đời hứa hẹn, đó là chuyện phức tạp hơn cả may vá, tết nút dây đồng tâm  bện thỏ.”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Biết rõ Tiểu Huỳnh  hiểu, mà còn giả vờ như Tiểu Huỳnh hiểu, đó là đang bắt nạt nàng."
Ta  ,   hiểu.
 tim  rung động, tim  hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-muc-hoa-dom-dom-lap-lanh-giua-dem-he/chuong-9-se-thong-minh-tro-lai.html.]
Tim    giống như ngày hôm đó nhảy xuống từ xích đu, bất chấp tất cả lao  lòng ,   nũng gọi  một tiếng phu quân.
Nghe thấy  nghẹn ngào gọi  là phu quân, Từ Phong Thanh khựng , nhưng  theo bản năng che chở cho , sợ gió chiều    lạnh.
Không xa tiếng vó ngựa lộp cộp, dường như   ngày đêm  nghỉ, vội vàng chạy đến.
Ta  thấy  lưng  tiếng  khàn khàn,  giấu nổi sự ghen tuông và tức giận:
"Chúc Tiểu Huỳnh! Nàng gọi  là gì!"
Ta  đầu .
Người  ghìm cương xuống ngựa, là Hứa Phi Mặc.
Hắn    vội vàng  bao nhiêu đường, trông tiều tụy và mệt mỏi.
Trong tay đang nắm chặt bộ quần áo  may cho Từ đại nhân, sắc mặt khó coi hơn cả chết.
Trên bộ quần áo đó thêu hai con đom đóm.
"Chúc Tiểu Huỳnh,  tìm nàng nửa tháng, ngay cả một giấc ngủ ngon cũng  , còn nàng? Nàng ở đây..."
Hứa Phi Mặc  Từ Phong Thanh, cố nén cơn giận, đưa tay về phía .
"Qua đây!"
Ta trốn  lưng Từ Phong Thanh,     thêm một cái.
"Tiểu Huỳnh là  ngốc, chuyện   thể trách nàng." Hứa Phi Mặc nhanh chóng bình tĩnh ,  cho rằng với đầu óc của  thì  thể nghĩ đến chuyện "ăn cháo đá bát", " Phong Thanh ,  nghĩ ngươi  giải thích với  một chút, tại  vị hôn thê của   ở chỗ ngươi."
Chưa đợi Từ Phong Thanh giải thích,   lên tiếng :
"Không liên quan đến phu quân ! Là , Chúc Tiểu Huỳnh,    vị hôn thê của ngươi, Hứa Phi Mặc, nữa!"
Nghe thấy  gọi Từ Phong Thanh là phu quân, Hứa Phi Mặc đầy vẻ khó tin:
"Tiểu Huỳnh, chẳng  nàng luôn  gả cho  ?
"Nửa tháng ngay cả chó mèo cũng  nuôi quen , nàng  nhất kiến chung tình với  ?"
 , nửa tháng ngay cả một con mèo con  chó con cũng  nuôi quen .
" nửa tháng  đủ để Tiểu Huỳnh hiểu rõ hai chuyện." Ta  thẳng  , "Đánh đu   mắng, bệnh của Tiểu Huỳnh  thể chữa khỏi."
Nghe thấy chuyện đánh đu và bệnh của , Hứa Phi Mặc sững sờ.
"Ngươi  ngươi  lo lắng cho Tiểu Huỳnh, nhưng khi gặp Tiểu Huỳnh, ngươi vẫn cứ gọi  là kẻ ngốc."
Ta    đến , nhưng nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Giống như  đây khi ngươi mắng Tiểu Huỳnh là kẻ ngốc, đồ đần độn, Tiểu Huỳnh   là  hiểu,   là  buồn.”
"Tiểu Huỳnh  hiểu từng chữ, nhưng hiểu , buồn  thì  thể  gì chứ.”
"Tiểu Huỳnh vẫn  tha thứ cho ngươi, bởi vì Tiểu Huỳnh  còn nơi nào khác để  cả."
Hứa Phi Mặc sững ,  do dự xin :
"Là  sai ,  nên gọi nàng như , nhưng nàng cũng  nên chạy đến nhà  khác..."
Hắn  , cái gì  cũng  .