Chu Lê đến mặt , khó thể tin : “Thúc tự ném đây?” Nói xong, ngẩng đầu về phía tường viện cao hơn cả .
Lời như thế thể tin ? Nàng hồ nghi .
Thẩm Việt né tránh ánh mắt nàng, tự nhiên : “Mấy năm nay, son phấn hoa lụa cây trâm gì đó, đều tặng cả , thật sự nên tặng cái gì, cho nên liền ném đây.”
Lời , một lúc lâu đáp , trong lòng Thẩm Việt hoảng hốt, về phía Chu Lê, chỉ thấy Chu Lê trố mắt, hai mắt sâu kín .
Mặt Chu Lê biểu tình, ngữ khí trịnh trọng: “Tam thúc, thúc hẳn , hôm nay Vương Hứa mới đến nhà đưa sính lễ, hơn nữa nhận.”
Thẩm Việt thấy nàng tựa như đang tức giận, giấu quẫn bách, nghiêm túc : “Ta .”
Chu Lê xoay sang chỗ khác, giơ mồi lửa phòng: “Nếu , bây giờ đêm khuya, A Lê mới đính hôn, tam thúc thật sự nên ở tại nơi , khỏi hậu viện là cửa hàng phía , thúc mở cửa nhỏ trở về . Hoặc là, nếu thúc thấy phiền, cũng thể trèo tường nữa.”
Thanh âm Chu Lê nhàn nhạt, pha lẫn trong gió tuyết đêm đông, cho lòng cũng đông lạnh.
Nàng hề đầu , thời điểm như , nàng cần quyết tuyệt, nếu chính là đang hại Thẩm Việt. Chờ nàng thành xong, bước lên tiền đồ xán lạn, thế gian
còn nhiều nữ tử, mập ốm cao thấp, luôn một thể cho thoải mái. Chờ cho đến lúc đó, nhất định thể suy nghĩ cẩn thận, đối với nàng như , chẳng qua chỉ bởi vì, thể nàng là nữ tử đầu tiên tiếp xúc gần như .
Chỉ thế mà thôi!
Chu Lê bước lên bậc thang, một chân mới bước cửa, đột nhiên ôm lấy từ phía .
Nàng cả kinh: “Thúc gì ?” Nàng giãy giụa một hồi, cuối cùng tránh thoát, xoay liền quăng đến một cái tát.
“Chát ——”
Đêm đen yên tĩnh, một tiếng tát đặc biệt vang dội.
Thẩm Việt sửng sốt, Chu Lê cũng sửng sốt.
Sợ Thẩm Việt cái gì, nàng giấu tay đến phía , từ lòng bàn tay truyền đến một cảm giác c.h.ế.t lặng, đang ngừng run rẩy.
“Tam thúc, thúc thật sự cần trở về.”
Thẩm Việt lắc đầu: “Ta .” Ngữ khí kiên định.
Đổi cách xưng hô nha mí bạn ơi !
“Ngươi ? Ngươi ở nơi là gì? Ngươi là sách, là đính hôn, chúng đều cần mặt mũi ?” Âm thanh Chu Lê dồn dập, bởi vì trời quá lạnh , cả nàng đều run rẩy lên.
Thẩm Việt vẫn lắc đầu: “Ta .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-100.html.]
Chu Lê duỗi tay đẩy : “Ngươi , ngươi nhanh , nữa sẽ báo quan.”
Thẩm Việt nàng đẩy lảo đảo lui về phía , mà khi nàng ngừng động tác, đó thẳng tắp, lắc đầu : “Ta .”
Chu Lê tức giận đến độ chảy xuống hai hàng nước mắt: “Ngươi rốt cuộc gì?”
Thẩm Việt nắm ống tay áo, dự tính lau nước mắt cho nàng, Chu Lê đánh rớt tay , nghiêng : “Thẩm Việt a Thẩm Việt, ngươi hồ đồ như thế, mấy năm nay, chúng ở chung khá ? Tối nay ngươi cần gì như thế.”
Thanh âm Chu Lê mang theo nức nở, thống khổ bất đắc dĩ.
Thẩm Việt lời nào, chỉ yên lặng bên cạnh nàng, cũng nhúc nhích, giống như băng.
“Hiện giờ nhận sính lễ của Vương đại ca, thể đổi ý nữa, nếu ngươi về, khác chuyện , hai chân dẫm hai thuyền, câu dẫn xong Vương Hứa câu dẫn tới ngươi, ngươi đây là bức c.h.ế.t đúng .” Ngữ khi Chu Lê đột nhiên tàn nhẫn, “Nếu ngươi về, lấy gậy đánh ngươi ngoài.”
Thẩm Việt vẫn lời nào, chỉ nàng.
Chu Lê thấy vẫn chút phản ứng nào, vội đến góc tường cầm gậy tới, mang qua đây.
Gậy đánh trúng lưng Thẩm Việt, nghiêng về phía một chút, miệng phát một tiếng kêu rên thấp thấp, nhưng thực mau thành băng.
Đôi tay Chu Lê gậy chấn đến tê dại, Thẩm Việt dầu muối ăn, hừ một tiếng quăng gậy, ném xuống một câu: “Vậy ngươi cứ ở đây !”
Nói xong, lập tức phòng, phanh một tiếng đóng cửa.
Trong viện an tĩnh , chỉ còn Thẩm Việt lặng tại chỗ. Cuối cùng, xổm xuống, nhặt gậy lên, đến góc tường, dựng gậy tại chỗ, trở về, tiếp tục ở nơi đó.
Đêm mồng tám tháng chạp, rét lạnh thấu xương, trăng mùa đông, tuyết rơi là rơi.
Bông tuyết bay lả tả, rơi xuống đầu, mặt Thẩm Việt, mới đầu chỉ một bông tuyết nhỏ rơi xuống, gặp nhiệt độ cơ thể hóa thành vệt nước nho nhỏ, đó tuyết rơi càng lúc càng lớn, đầu cùng vai nhanh hiện một mảnh tuyết trắng xóa. Gió đêm lạnh, bông tuyết càng lạnh, trong bóng tối, sắc môi bắt đầu đen, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy, ba dấu tay má trái càng hiện rõ hơn.
Trên lưng truyền đến đau đớn, cắn chặt răng, cửa phòng đóng chặt, vẫn bất động.
Mà bên trong cánh cửa, Chu Lê giường trằn trọc, một chút nghĩ, mặc kệ , để chịu rét ; một chút nghĩ, nàng mới cầm gậy đánh tay tê rần lên, đánh lưng đau ; nghĩ, nếu vẫn , thật sự bên ngoài một đêm, đông trời lạnh như , thể đông lạnh đây.
Thẩm Việt , ngày thường đều là dáng vẻ thư sinh trong mắt khác, mà lúc chỉ hai bọn họ lén gặp , luôn chút chuyện ngoài dự đoán ?
Hiện giờ đánh cũng chịu .
Nàng nhắm mắt , định ngủ, nhưng ngủ , mở đôi mắt, ngoài cửa sổ một cái, cửa sổ đóng, tình hình trong sân.
Nàng xoay xuống giường, để chân trần đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở một khe hở, một ngọn gió cuốn bông tuyết từ bên ngoài , nàng thiếu chút nữa mở mắt .
Mồi lửa nàng mới tùy ý ném bàn trong sân, phát ánh lửa mỏng manh, chiếu sáng nơi.