CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:02:39
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả thực, Thẩm Việt còn ở nơi đó, đầu trắng một mảnh, giống đeo một cái mũ trắng.

Chu Lê , cũng gió tuyết thổi như thế nào, nhưng nước mắt ào ào chảy .

Nàng đóng cửa sổ, đến mép giường, ôm một cái chăn lên, mở cửa, cũng ngoài, chỉ ném chăn ngoài cửa.

“Cầm , đừng đông c.h.ế.t trong viện của , khi nào ngươi nghĩ thông suốt thì tự , nhất hừng đông, nếu báo quan.”

Tiếng dứt, “Phanh” một tiếng đóng cửa . Lưng nàng chống ván cửa, trong mắt chứa nước mắt, chậm rãi trượt dọc theo cửa xuống mặt đất, ôm đầu gối xuống, vùi đầu giữa đầu gối, run lên.

Thẩm Việt chăn mặt đất một cái, thu hồi ánh mắt, tiếp tục chằm chằm cửa. Không nhặt.

Gió tuyết càng ngày lớn, khắp dần dần mất tri giác, tay chân sớm theo sai khiến nữa.

Chu Lê một lúc, phát hiện lạnh chịu nỗi, cả run rẩy ngừng, vội dậy nhảy trong ổ chăn, ôm bình nước nóng lên.

Bình nước nóng ấm áp, nhiệt độ nàng ấm một ít.

Nàng chẳng qua chỉ mặt đất trong phòng chốc lát, cả liền cứng như khúc gỗ, Thẩm Việt thì , vẫn nhúc nhích trong gió tuyết, đầu vai còn phủ kín tuyết……

Nàng bình nước nóng trong tay một cái, cắn cắn môi, nữa xuống giường mở cửa. Lần nàng ngoài, bình nước nóng bằng đồng, bên trong chứa nhiều nước như , thể tùy tiện ném mặt đất.

Chỉ là mới ngoài chân liền vướng, may mắn té ngã mặt đất, khi nàng vững, mới thấy là cái chăn nàng ném .

Tức khắc n.g.ự.c thắt , chậm rãi ngẩng đầu về phía Thẩm Việt, trong lúc nhất thời tức bực: “Chăn ngươi cũng cần, về, ngươi thật đông c.h.ế.t ?”

Nàng đến mặt Thẩm Việt, nhét bình nước nóng trong lòng n.g.ự.c , liền xoay , nào còn ngoài hai bước, phía liền truyền đến một tiếng “Leng keng”.

Nàng theo bản năng đầu , chỉ thấy bình nước nóng rớt xuống mặt đất.

Mà Thẩm Việt nhúc nhích nửa phần, lúc nàng mới kỹ khuôn mặt , nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, mặt tựa như kết một tầng băng mỏng, ngay cả lông mày và lông mi đều bông tuyết.

Lòng Chu Lê trầm xuống, vội qua, ngẩng đầu để sát mặt : “Tam thúc? Tam thúc?”

Gọi liên tục hai tiếng nhưng đối phương cũng phản ứng, Chu Lê giơ tay chụp cánh tay , nhưng ngờ, Thẩm Việt ngã thẳng tắp về phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-101.html.]

Chu Lê kinh hãi, xổm xuống, đôi tay nắm dùng sức lắc: “Tam thúc? Tam thúc? Ngươi tỉnh tỉnh!” Tay chạm , lạnh lạnh cứng cứng, một chút độ ấm.

Chu Lê gọi nửa ngày, Thẩm Việt vẫn nhúc nhích, Chu Lê chợt nhớ tới lời mới , đừng đông c.h.ế.t ở chỗ , trong lòng quýnh lên, nước mắt như vỡ đê trào .

“Ta đỡ ngươi nhà, tam thúc ngươi từ từ.” Nàng tùy ý lau nước mắt, dùng sức lực nâng Thẩm Việt dậy, lôi túm đỡ nhà.

Vào nhà, phí sức lực thật lớn mới đưa tới giường. Y phục cả nước tuyết tẩm ướt, Chu Lê phí một phen trắc trở cởi áo ngoài của . Thời điểm nàng hề nghĩ đến đạo lý nam nữ thụ thụ bất nữa, chỉ vội vã để Thẩm Việt xảy chuyện.

Nàng dáng nhỏ xinh, Thẩm Việt cao lớn, một trận công phu như , n.g.ự.c Chu Lê một tầng mồ hôi, nàng thở hổn hển mệt cực kỳ, dám dừng nửa khắc, kéo chăn qua đắp cho Thẩm Việt, góc chăn ép tới kín mít.

Lại sân nhặt bình nước nóng lên, đổ nước ấm bên trong , nóng khăn, lau vụn băng mặt Thẩm Việt. Chờ xong hết thảy, Chu Lê mới an tâm mép giường.

“Lạnh……”

Bỗng nhiên, giường phát một tiếng mỏng manh.

Chu Lê cả kinh, về phía , thấy Thẩm Việt vẫn nhắm hai mắt: “Tam thúc?” Nàng gọi đẩy , tay chạm thể, phát hiện cả run rẩy lợi hại.

Trong lòng tức khắc hoảng hốt, bây giờ? Hơn nửa là do ở nền tuyết lâu, nhất thời nửa khắc thể ấm ngay .

“Lạnh……”

Chu Lê do dự một lát, đến bên cửa sổ thoáng qua sắc trời, ước chừng là giờ Sửu, cách hừng đông còn hai canh giờ.

Nàng ở trong phòng dạo hai vòng, rốt cuộc hạ quyết tâm, nhảy lên giường, chui trong ổ chăn. Trong chăn, thể nam tử lạnh như hàn băng, Chu Lê ôm chặt, tính lấy nhiệt độ cơ thể ấm cho một ít.

Nàng nghĩ, hiện giờ nàng nhận sính lễ của Vương Hứa, như vượt quá giới hạn, chờ Thẩm Việt tri giác, nàng lập tức chạy nhanh xuống giường, đánh thức đuổi .

Hơn nữa, nếu Thẩm Việt nàng ôm lấy như , suy nghĩ miên man, đến lúc đó chỉ sợ sẽ càng chậm trễ .

Hơn hai năm, nàng và Thẩm Việt ôm , ban đêm yên tĩnh, nàng nữa nhịp tim đập nhanh.

Ngoài phòng, bông tuyết lẳng lặng bay lả tả, trong phòng, hai chung một ổ chăn, ôm chặt lấy , dần dà, nhiệt độ cơ thể quấn quýt, cùng ấm áp.

Loading...