CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:16:20
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Lê chỉ cảm thấy cạn lời: “Ta hỏi viện trưởng của các ngươi một chút, đột nhiên phá bức tường của ?”
Nói, xoay . Thẩm Việt vội dậy ngừng đuổi đến mặt: “Nàng đừng !”
Chu Lê cau mày: “Ngươi mau tránh , còn kêu đắp tường cho , thuê là nửa viện độc lập, từng thuê chung.”
Thẩm Việt vẫn cho , liếc nhanh nàng một cái, tựa hồ ngượng ngùng : "Hiện giờ nàng tìm viện trưởng cũng vô dụng.”
Chu Lê kinh ngạc: “Vì cái gì?”
Thẩm Việt cúi đầu xuống: “Bởi vì…… Bởi vì sớm mua viện từ chỗ viện trưởng .”
“Cái gì?” Chu Lê kinh hãi, “Ngươi mua ?”
Nàng hình trong chốc lát mới phản ứng : “Nói như , hiện giờ ngươi là chủ nhà của ?”
Thẩm Việt gật đầu.
Chu Lê chỉ cảm thấy lấy , im lặng trong chốc lát, phát hiện nữa cũng đổi gì, dứt khoát bước nhanh trở về phòng, phanh một cái đóng cửa .
Thẩm Việt trong chốc lát, cũng qua, xoay trở về bên sân của .
Sắc trời đêm đen, Thẩm Việt thẳng ở giường, đôi tay nắm chéo ngực, yên tĩnh trong phòng, đột nhiên vang lên một trận tiếng bụng đói kêu vang. Hắn nhíu nhíu mày, xoay , đổi thành tư thế nghiêng.
Thu xếp một ngày để phá tường, sợ khi A Lê trở về còn phá xong, liền thúc giục mười thợ ngoã đẩy nhanh tốc độ, kết quả cơm chiều cũng ăn, lúc dày bắt đầu kháng nghị với .
Hắn nhắm mắt , quyết định "ăn no nê" một 'Luận Ngữ'.
“Tử : Phạn sơ thực ẩm thủy, khúc quăng nhi chẩm chi, lạc diệc tại kỳ trung hĩ. Bất nghĩa nhi phú thả qu í, ư ngã như phù vân..”
Bỗng nhiên, một mùi hương trứng gà chiên từ ngoài cửa sổ thẩm thấu trong, quang quẩn ở chóp mũi .
“Ư ngã như phù vân, như phù vân, như……”
Hắn mở mắt , dậy. Nghĩ thầm, đến giờ , gần đây còn nhà ai đang nấu cơm ?
Hắn khoác áo choàng, thắp ngọn đèn dầu, mở cửa khỏi phòng. Nhìn chung quanh, khắp nơi trong bóng tối, tường viện vắt ngang, liếc mắt một cái liền thấy nhà bếp Chu Lê đang lộ ánh sáng.
Trong lòng vui vẻ, cất bước đến.
Buổi chiều khi Chu Lê trở về chút mệt, tính nghỉ ngơi một chút mới dậy cơm tối ăn, nhưng việc hủy bức tường náo loạn, cơm cũng quên , ngủ một giấc mới bò dậy nấu mì trứng ăn.
Trứng gà mới chiên xong, bỏ trong chén, đổ trong nồi chiên trứng gà một gáo nước, “Xèo ——” dầu nóng còn sót gặp nước lạnh, phát tiếng vang thanh thúy.
Đậy nắp nồi lên, nàng gắp một chút trứng chiên dòn rụm lên ăn, miệng nuốt xuống, phát từng trận giòn vang, nàng khỏi gật gật đầu, như đang tán thưởng hương vị trứng chiên, như đang tán thưởng trù nghệ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-106.html.]
Thẩm Việt tới, lúc thấy cảnh Chu Lê gắp một miếng trứng chiên ăn, đành lòng quấy rầy, ngừng ở cửa nhà bếp.
Tay trái cầm theo ngọn đèn, tay đặt khung cửa, vẻ mặt A Lê ăn thỏa mãn, nàng nuốt xuống một miếng, hầu kết Thẩm Việt cũng lăn lộn theo một chút.
Ngay đó dày phát một trận tiếng vang.
Ban đêm vốn dĩ an tĩnh, “Tiếng vang” tuy rằng lớn, nhưng vẫn truyền tai Chu Lê. Nàng theo tiếng phía cửa, chỉ thấy Thẩm Việt đang tại chỗ đó, dọa sợ nhảy dựng lên.
“Nửa đêm, ngươi ngủ, ở chỗ gì?” Chu Lê buột miệng thốt . Nàng còn đang nổi nóng, chuyện chút nào khách khí.
Thẩm Việt đến bên cạnh Chu Lê, chằm chằm chén trứng chiên bệ bếp, về phía nàng: “Ban đêm ngủ , nên dậy một chút, ngờ nàng cũng ngủ.”
Chu Lê mặt , dời tầm mắt đến bụng , về thu hồi ánh mắt, chuyện.
Nước trong nồi nóng, Chu Lê mở nắp nồi, ném một miếng mì trong nước sôi, dừng một chút, ném thêm một miếng mì khác , tiếp theo vói chiếc đũa trong nồi quấy vài cái.
Lại vòng lưng Thẩm Việt đến cửa lò, xổm xuống nhặt cùi bắp lên ném trong lò, tách tách một chút, lửa trong bếp lò biến cao hơn.
Thẩm Việt thấy Chu Lê phản ứng đến , cũng giận, vẫn nàng, bên môi đều ngậm ý . Ánh lửa trong lò chiếu gương mặt Chu Lê, như đang tô điểm da thịt trắng nõn của nàng một lớp phấn mặt, bên tai vài sợi tóc rũ xuống, hết sức nhu mỹ mê .
Lửa lớn sai biệt lắm, Chu Lê dậy, lấy hai cái chén , bỏ hai phần gia vị. Vớt một chén mì mang đến cái bàn nhỏ trong nhà bếp, xuống : “Trong nồi còn mì, ngươi ăn thì tự .”
Thẩm Việt sửng sốt, về phía một chén gia vị khác còn dư bệ bếp, nhất thời kinh hỉ thôi.
Chu Lê hề quản , gắp trứng gà chiên lên mì sợi, từ từ ăn.
Thẩm Việt vội vớt mì, mang đến xuống đối diện Chu Lê. Ăn một lát xuống bụng, cảm giác thể xác và tinh thần đều thoải mái. Ăn một chút thức ăn, còn đói bụng như , ngẩng đầu về phía Chu Lê.
“A Lê, cảm ơn.”
Chu Lê chỉ như thấy, cũng để ý đến .
Thẩm Việt tự , sử dụng kế phá hủy hôn sự của A Lê cùng Vương Hứa, A Lê một chốc một lát cũng thể tha thứ cho , chuyện với là hết sức bình thường, tối nay thể nhân lúc nấu mì cho một chén, vui mừng khôn xiết, cũng dám mong cầu quá nhiều.
Nhà bếp chiếu sáng bằng ngọn đèn dầu, hai cứ như đối diện bàn ăn, khói từ chén bốc lên nghi ngút, mỗi khi Thẩm Việt ăn một miếng, tâm lấp đầy một phần, cảm giác như , giống lúc quây quần ăn cơm cùng cha một cái bàn, cảm giác thỏa mãn giống như mùa hè oi bức ăn dưa hấu, giống như đông uống một chén canh thịt nóng.
Chờ ăn xong, Chu Lê dậy, tính cầm chén rửa sạch, Thẩm Việt vội vàng đoạt chén trong tay nàng: “Để rửa cho.”
Chu Lê duỗi tay lấy cái chén: “Không cần.”
Thẩm Việt để nàng rửa, lập tức bưng chén đến bên bệ bếp, bắt đầu xắn ống tay áo: “Thời giờ còn sớm, nàng ngủ , cũng chỉ hai cái chén một cái nồi, nàng yên tâm, khi ở nhà cũng thường rửa lắm, bảo đảm rửa sạch sẽ cho nàng.”
Chu Lê bóng dáng , thấy xắn tay áo, quen tay quen chân đến lu nước múc nước bồn rửa chén, thần sắc nghiêm túc như khi sách, như thế nào, hốc mắt Chu Lê đột nhiên nóng lên.
Sợ Thẩm Việt thấy, cũng khách khí, xoay rời , trở về phòng.
Thẩm Việt rửa xong chén, khi khỏi nhà bếp, ánh nến trong phòng Chu Lê sớm tắt.