CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:16:22
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chợt thoáng cửa sổ phòng nàng đóng kỹ, một chút gió đêm thổi , nửa bên cửa sổ thổi mở , một trận gió lạnh lọt trong.
Thẩm Việt thấy , lập tức qua, lấy ngọn đèn chiếu sáng trong phòng, chỉ thấy giường cách đó xa, Chu Lê nghiêng, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang ngủ ngon lành.
Hắn nhẹ nhàng kéo song cửa sổ đóng kín, mới về phòng ở bên .
Chờ ánh đèn ngoài cửa sổ biến mất, trong bóng tối, Chu Lê mở bừng mắt, một giọt nước mắt lẳng lặng chảy xuống, thấm ướt bên gối.
Ngày hôm , Chu Lê sớm rời giường chợ, mua một cuộn dây thừng cùng một ít vải bố trở về, một bức tường vải bố, vắt ngang tại vị trí vách tường , tấm vải mềm mại ngăn cách hai bên một nữa.
Khi Thẩm Việt từ thư phòng ngoài, Chu Lê đang gia cố bức tường vải bố, bức tường vải bay tới bay lui trong gió, Thẩm Việt khỏi nở nụ .
Chờ treo xong tường vải bố, Chu Lê liền đến cửa hàng tiếp đón khách, Thẩm Việt cùng qua, rốt cuộc thể quấn chặt Chu Lê, để tránh nàng càng thêm phiền chán .
Tới hoàng hôn, Chu Lê đóng cửa, thu dọn trong tiệm xong, xốc mành lên trở hậu viện, ai ngờ còn hai bước, cửa hàng liền vang lên tiếng đập cửa, mơ hồ còn một tiếng kêu: “A Lê, A Lê, mở cửa.... mở cửa.”
Thanh âm khó phân biệt lắm, đúng là Vương Hứa tới.
Chu Lê mím môi, nên tới cũng sẽ tới. Nàng xoay , nữa cửa hàng, mở cửa nhỏ. Vương Hứa quả nhiên ở ngoài cửa, bộ dáng nhiều lời .
Chu Lê nghĩ đến Thẩm Việt ở hậu viện, để Vương Hứa thấy lắm.
“Chúng chuyện.”
Hai đường, Chu Lê vẫn luôn cúi đầu, chuyện , nàng với Vương Hứa.
“A Lê, nương hôm nay từ hôn , là ý của ?” Vương Hứa nghiêng đầu nàng hỏi.
Chu Lê cắn răng gật đầu: “Chuyện là thực xin .”
Vương Hứa tiếp, hai bước chậm rãi, đường hoàng hôn rộn ràng nhốn nháo. Bất tri bất giác đến một góc đường dân cư thưa thớt, Vương Hứa ngừng .
“Chuyện giữa và Thẩm tam thúc , ở Thẩm gia thôn , ngày thật sự lợi hại, ……” Vương Hứa chần chờ một lát, , “Có khi dễ ? Cho nên mới từ hôn .”
Chu Lê vẫn rũ đầu, dám : “Không , đừng lời bậy bạ mấy trong thôn , ai khi dễ hết.”
“Vậy chính là…… Muội thích ?”
Chu Lê bỗng chốc ngẩng đầu một cái, nhanh chóng dời tầm mắt liếc sang hướng khác, trả lời.
Vương Hứa đột nhiên một chút: “Ta hiểu .”
Chu Lê lấy một bao đồ từ tay áo, bên ngoài dùng khăn tay bao lấy.
Nàng mở khăn tay, lộ một con Tì Hưu bằng bạc, cùng một cây trâm bạc.
Vương Hứa thoáng qua, nhanh nhớ , đây là hơn hai năm , A Lê khai trương cửa hàng mới, lấy bạc trong nhà đánh , đặc biệt đưa cho nàng.
“Cái , quá quý trọng, Vương đại ca, vẫn nên lấy về thôi, tương lai đưa cho tẩu tử mang.” Nói, Chu Lê đưa Tì Hưu cùng cây trâm qua.
Vương Hứa hai món đồ bạc khăn tay màu vàng nhạt, trong ánh hoàng hôn mùa đông lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, duỗi tay, nhặt cây trâm hoa lê lên, gắn búi tóc cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-107.html.]
“Nếu tặng , đạo lý lấy về, hai chúng duyên phu thê, gọi một tiếng đại ca, vẫn đồng ý, đại ca tặng đồ cho , cứ nhận lấy.”
Chu Lê ngước mắt: “Vương đại ca!” Đôi mắt hạnh bỗng nhiên chứa chút nước.
Vương Hứa thấy bộ dáng nàng như , trong lòng mềm đau, gắn xong trâm bạc, nhịn nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng: “Đừng , chỉ cần sống , Vương đại ca liền thấy đủ.”
Nước mắt Chu Lê rào rào chảy xuống, cũng cái gì nữa, cuối cùng cũng chỉ : “Thực xin .”
Mà ở nơi xa bên phố đối diện, Thẩm Việt mái hiên một cửa hàng, lẳng lặng cảnh . Nam tử cao lớn tinh tráng duỗi tay cài trâm cho nàng, còn sờ đầu nàng, trong mắt nam tử tràn đầy thương tiếc, trong mắt nữ tử đầy ngấn lệ.
Hắn bọn họ đối thoại, nhưng cũng vì như thế, trong lòng bắt đầu hốt hoảng.
Dưới mái hiên nhàn nhạt âm u, bao phủ cả trong đó, trong mắt âm trầm, giống như bầu trời thể rơi tuyết bất cứ lúc nào.
Vương Hứa , trong lòng Chu Lê đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất lực, mắt thấy sắp đêm đen, nàng về nhà sớm như . Đi ngang qua quán rượu bên đường, ngọn cờ cửa tiệm rượu phất phơ trong gió nhẹ, một mùi rượu say lòng bay tới, nàng bỗng nhiên dừng chân, chuyển bước chân, trong.
Chờ nàng trở , đường phố thành một mảnh đen tối, ngẫu nhiên chỉ còn mấy cửa hàng treo đèn lồng, miễn cưỡng chiếu sáng một chút mặt đường.
Nàng nghiêng ngả lảo đảo xuống bậc thềm ngoài quán rượu, đầu choáng váng, chân vô ý, ba bước thành một bước xuống, khó khăn té ngã xuống.
May mắn kịp thời xuất hiện đỡ lấy, mới đến nỗi té xuống mặt đất.
Nàng ngẩng đầu, đỡ nàng, về còn : “Ngươi là ai nha?”
Thẩm Việt mùi rượu nồng nặc nàng, khỏi nhăn mày: “Đi, đỡ nàng trở về.”
Nói, liền đỡ về phía , ai ngờ cô nương say rượu một tay đẩy : “Ta về, tam thúc ở nơi đó.”
Lời , sắc mặt Thẩm Việt trầm trầm, cũng lười cãi nàng, duỗi tay vớt tới, bế cả nàng bay lên trung.
Nữ tử trong lòng n.g.ự.c ước chừng say, ôm như , cũng phản kháng, ngược thuận theo nép n.g.ự.c , nhắm mắt , như ngủ .
Một đường trở về nhà, Thẩm Việt chìa khóa cửa hàng, đành ôm Chu Lê về phía viện ở. Tới cửa, buông nàng xuống, móc chìa khóa mở cửa.
Cửa mở, đỡ tiến trong viện, vốn định đỡ nàng về phòng, còn qua khỏi bức tường vải bố , Chu Lê tựa hồ tỉnh , lẩm bẩm : “Thẩm Việt, ngươi gạt ?”
Người say rượu chuyện, đôi khi đầu đuôi như .
“Lừa nàng? Lừa nàng cái gì?”
Chu Lê đẩy , thất tha thất thểu, thối lui đến tàng cây cam bên cạnh, đôi tay vịn lấy cây: “Ngươi ngươi thương, ngươi nhất định đang gạt , chính là vì để đồng tình với ngươi.”
Thẩm Việt thấy cả nàng lung lay sắp đổ, nữa tiến lên đỡ nàng: “Nàng uống nhiều, đừng suy nghĩ miên man. Ta , nếu nàng tin, thể tự tay thử xem.”
Thẩm Việt bất quá chỉ thuận miệng, ngờ, kế tiếp liền nữ tử say rượu : “Ngươi dám ? Ta cho ngươi , Thẩm Việt, nếu để ngươi gạt , c.h.ế.t cũng gả cho ngươi.”
Màn đêm đen tối, Thẩm Việt thấy rõ khuôn mặt nàng, chỉ thể ngửi mùi rượu say lòng nàng, cùng với hương vị nhàn nhạt thuộc về riêng nàng, bỗng nhiên nhớ tới khi hoàng hôn, cảnh thấy ở góc đường , ánh mắt ẩn nấp trong bóng tối, thanh âm trầm khàn:
“Nàng thật sự thử? Nàng thể nghĩ cho kĩ, nếu thử, từ giờ trở , nàng chính là của .”
Hắn vươn tay, bắt lấy cổ tay nàng, kéo đến .