CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-01-01 12:20:19
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xác định là phòng , nàng mới chút an tâm. Nàng sợ đang ở trong phòng Thẩm Việt.
Chính lúc , cửa phòng mở , Thẩm Việt bưng một chén thuốc tiến . Ngẩng đầu phía giường, thấy Chu Lê mở mắt, : “Nàng tỉnh? Vừa lúc, cần bóp mũi đổ thuốc.”
Chu Lê ngốc lăng, từ giường dậy: “Ta ?”
Thẩm Việt đến bên nàng: “Nàng phát sốt, hôn mê một ngày một đêm.”
“Một ngày một đêm?” Trong ấn tượng của Chu Lê, từ nhỏ đến lớn nàng bệnh nghiêm trọng đến như nào, ngoại trừ mùa hè hai năm cảm nắng.
Chu Lê thấy mép giường của , tay trái cầm chén, tay cầm muỗng, múc một muỗng nước thuốc đen tuyền lên, đưa đến bên miệng thổi thổi , đó mới đưa qua.
Chu Lê sửng sốt một chút: “Tự .”
Thẩm Việt tránh tay qua một chút: “Vẫn để , tin nàng giơ tay lên thử xem, xem tay còn chút sức nào ?”
Chu Lê quả thực nâng nâng tay, phát hiện còn chút sức lực nào.
“Hôm nàng uống rượu, đêm qua sốt cao, hơn nữa nàng đến…… quỳ thủy, hai năm khi quỳ thủy, nàng hôn mê một , gặp , lúc còn , nàng huyết hư, kêu nàng chú ý một ít, ngờ, nàng mà chọn thời điểm trong tiện như uống rượu.” Thẩm Việt , nữa đưa cái muỗng tới bên môi Chu Lê.
Chu Lê nhúc nhích.
Thẩm Việt về phía nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đang cắn môi chần chờ, đột nhiên liền nở nụ : “Hiện giờ cả Thẩm gia thôn đều là lời đồn giữa nàng và , loại chuyện như đút thuốc , nàng cũng cần quá chú ý.”
Chu Lê vốn dĩ định thò gần uống, như , ngã về phía một chút.
Thẩm Việt nhíu mày, nàng chằm chằm. Nàng cũng Thẩm Việt chằm chằm. Trong mắt hai đều là ánh đèn, nheo mắt, ngươi nhường , cũng nhường ngươi.
Giằng co một lúc lâu, trong đêm lặng, thình lình một trận âm thanh “Ọc Ọc Ọc”.
Thẩm Việt tiếng, một cái, giả bộ ngẩng đầu phía ngoài cửa sổ: “Nha, bên ngoài sét đánh ? Không nên nha, đang mùa đông mà.”
Chu Lê mím môi, bàn tay tiến trong ổ chăn sờ sờ bụng.
Thẩm Việt thu hồi ánh mắt, tiếp tục nàng, chuyện, cũng chỉ , biểu tình như nhưng dám .
Chu Lê đến thẹn quá thành giận, trừng mắt đôi mắt hạnh:
“Ngươi xem.”
Một câu rõ ràng chút hung dữ, nhưng lẽ do đang bệnh, thanh âm càng mềm mại hơn ngày thường, Thẩm Việt ngược vài phần hờn dỗi.
“Thôi, tự nàng uống , nấu cho nàng chút đồ ăn, một ngày một đêm ăn , ăn cái gì?”
Âm thanh Thẩm Việt ôn hòa, Chu Lê duỗi tay nhận chén thuốc:
“Ngươi nấu , đừng cháy nhà bếp của .”
Thẩm Việt mím môi: “Cũng đến mức . Bất quá, chỉ nấu mì, mì Dương Xuân.”
Chu Lê nhạo: “Vậy ngươi còn hỏi ăn gì.”
Thẩm Việt rộ lên, dậy ngoài.
Chu Lê hướng ngoài cửa phòng một lát, cuối cùng thu hồi ánh mắt, bắt đầu uống thuốc.
như lời Thẩm Việt , cả nàng đều còn sức, tay cầm chén cầm muỗng đều run, bất quá nàng vẫn chậm rãi, từng muỗng từng muỗng uống sạch sẽ.
Uống xong thuốc, nàng cầm chén đặt lên đầu giường, giường, lúc , Thẩm Việt nữa tiến , nhét lòng bàn chân nàng một bình nước nóng, ngoài. Chu Lê giẫm chân lên, ấm áp.
Với tay chân vụng về, công phu mèo cào của Thẩm Việt, xem chừng, chén mì Dương Xuân chốc lát còn ăn . Nàng nhắm mắt , cảm thụ ấm áp lòng bàn chân, tính nghỉ ngơi trong chốc lát.
Ước chừng là do uống thuốc, nàng nhanh.
Cũng trải qua bao lâu, bên ngoài vang lên một trận âm thanh ồn ào, nàng mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh .
Vừa mở mắt, liền phát hiện trong phòng ánh sáng đúng lắm, hình như quá sáng, giống ban ngày, đầu về phía cửa sổ bên , nếu đêm tối bình thường, bên cửa sổ đều là tối om, cái gì cũng thấy, nhưng lúc khác, cửa sổ ánh sáng màu đỏ cam.
Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, vô tiếng bước chân vội vàng, cùng với tiếng ồn ào truyền tai Chu Lê:
“Đi lấy nước lấy nước!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-109.html.]
“Cũng bên trong ?”
“Mau, tưới nước dập lửa!”
Đi lấy nước? Đi lấy nước? Nghe như tựa hồ cách nàng gần. Nàng xốc chăn lên, kéo mềm như bông tới cửa, kéo cửa .
Ánh lửa ngập trời ngay lập tức ánh mi mắt, mùi gay gắt sặc mùi từ cửa hàng mặt tiền truyền đến, trong viện của nàng khi nào tới nhiều , đang chuyển từng đợt nước dập tắt lửa.
Chu Lê ngốc một cái chớp mắt, mới phản ứng , cư nhiên là cháy nhà bếp nhà !
Nhà bếp? Thẩm Việt ?
Nàng chung quanh bốn phía, ánh lửa, trong đám tới lui, ai là Thẩm Việt.
Trong lòng nàng trầm xuống, đến chỗ ánh lửa, gọi:
“Thẩm Việt? Thẩm Việt?”
Không đáp nàng.
Có múc nước nhận nàng, hưng phấn : “Bà chủ ở chỗ , ở nhà bếp, yên tâm !”
Mọi còn đều về phía nàng, sôi nổi ai ở bên trong thì .
Chu Lê nhận bọn họ, đều là láng giềng ở bên cạnh.
Các láng giềng thấy nàng việc gì, từng múc nước dập lửa.
Chu Lê lửa lớn cắn nuốt gần một nửa nhà bếp, kéo một láng giềng tới hỏi: “Ngươi thấy Thẩm Việt ?”
Láng giềng vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu.
Chu Lê thả , giữ chặt một hỏi: “Ngươi thấy Thẩm Việt ?”
Lại là lắc đầu.
Nàng cam lòng, nghiêng ngả lảo đảo giữ chặt một , nọ vẫn chỉ cứ lắc đầu.
Hỏi vài , nàng ngừng . Bên chân đá trúng một vật đen tuyền, nàng cúi đầu , là một con chuột chết, cả thiêu cháy thành than.
Trong lúc nhất thời, tâm nàng chìm đáy cốc.
Nước mắt khi nào chảy xuống, dọc theo gương mặt rớt vạt áo, lạnh băng.
“Thẩm Việt!”
Thanh âm dứt, phóng nhà bếp.
Bốn phía cửa phun ngọn lửa, nàng chút do dự nhấc chân, lập tức bước .
Bỗng nhiên, từ lưng chặn ngang ôm lấy nàng, nhân tiện nhấc sang bên cạnh.
Mắt thấy cách cửa nhà bếp càng ngày càng xa, nàng nôn nóng giãy giụa: “Thẩm Việt còn ở bên trong! Thẩm Việt còn ở bên trong!”
Người phía ôm nàng đến mái hiên mới buông lỏng tay, nàng tự do tiến lên, bỗng nhiên, cánh tay giữ chặt, kéo nàng về phía .
Thân nàng vẽ thành nửa vòng tròn ngay tại chỗ, theo quán tính, đụng một lòng n.g.ự.c kiên cố.
Một giọng nam tử trầm thấp vang lên đỉnh đầu: “Ta ở đây.”
Chu Lê sửng sốt một cái chớp mắt, chợt ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Việt lúc ngay mặt .
Nước mắt như vỡ đê trào ngoài, nàng ôm chặt , vùi đầu n.g.ự.c ô ô lớn.
Mới , nàng cho rằng Thẩm Việt ở trong lửa, kịp ngoài.
Thẩm Việt giơ tay nâng hai má ẩm ướt của nàng lên, ép nàng .
Lông mi rũ xuống, con ngươi đen nhánh, ánh lên ngọn lửa đang nhảy múa cách đó xa, tựa như xuyên thủng nữ tử mắt, đó, cúi đầu, hôn xuống thật sâu.
Chu Lê cả kinh trừng lớn mắt, bên môi truyền đến đụng chạm rõ ràng mà ấm áp. Nàng theo bản năng duỗi tay đẩy , phát hiện còn chút sức lực nào, mặt ngược hôn càng sâu.
Nàng nghĩ, lẽ nàng mới quá lợi hại, hoặc là do còn đang bệnh, nàng mới mất năng lực giãy giụa.
Ánh lửa thêu dệt ánh sáng sườn mặt hai , ồn ào náo động bên tai cứ như biến mất. Đất trời bỗng chốc lặng im, chỉ còn , hô hấp tương giao.