CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-01-02 01:19:25
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thường thường thoáng qua đại cô nương tiểu tức phụ cùng đường, Chu Lê thấy xiêm y mặc, hoặc mới tinh, hoặc hoa lệ, đầu bọn họ, đều là trâm vàng trâm bạc, cúi đầu một cái.
Áo vải thô sơ, còn là cũ.
Nàng nhỏ giọng : "Sớm tới phủ thành, nên đổi một bộ xiêm y khác, ít nhất đổi một bộ quá cũ, đó cài thêm cây trâm, trang điểm chút phấn gì đó."
Thẩm Việt nàng, khóe miệng khẽ nhếch: "Sao ? Ta cảm thấy nàng như a? Không gì ."
Chu Lê cúi đầu, tự ti: "Ai nha, dù tới ngươi với ."
Thẩm Việt ngậm ý nàng, thấy nàng chôn đầu, hận thể giấu bộ dáng của , cũng cảm thấy là đáng yêu.
"Đi với ."
Tay Chu Lê kéo, liền đến một cửa hàng bên cạnh. Thẩm Việt bước chân nhẹ nhàng, cơ hồ là túm nàng , khi cửa nàng ngẩng đầu thoáng qua bảng hiệu, ba chữ "Nghê Thường các".
Vội túm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Việt: "Từ từ."
Thẩm Việt khó hiểu, đầu nàng: "Sao ?"
Chu Lê thấp giọng : "Chúng đổi nơi khác , cửa hàng một bộ xiêm y tốn ít nhất mấy chục lượng."
Thẩm Việt , gì, vẫn kéo nàng trong tiệm. Có tiểu nhị lên, ân cần tiếp đón. Chu Lê chút rụt rè, dời ánh mắt qua Thẩm Việt.
Thẩm Việt duỗi tay sờ sờ đầu nàng: "Đi thôi, chọn từng cái, xem thích ."
Chu Lê nghiêng đầu, duỗi tay che miệng , nhỏ: "Quá đắt."
Thẩm Việt đưa đến bên tai nàng: "Cũng cần nàng tiền."
Chu Lê tức khắc nghẹn lời. Thấy tiểu nhị ở một bên khanh khách chờ, Chu Lê chỉ căng da đầu chọn xiêm y.
Y phục trong Nghê Thường các, vải vóc, cắt, may, đều là cao cấp nhất, tuy rằng niêm yết giá, nhưng Chu Lê sờ một cái liền , chắc chắn đắt.
Nàng ở trong lòng âm thầm mắng Thẩm Việt một câu "nam nhân phá của", tay tùy ý lấy giá áo một bộ váy áo trân châu trắng.
"Cái ?" Chu Lê lắc lắc váy áo, hỏi Thẩm Việt.
Thẩm Việt một cái, gật đầu.
Tiểu nhị theo liền đưa nàng lên lầu hai mặc thử.
Tiến phòng thử đồ mới , nha bên trong ngừng giúp ngươi thử đồ, còn nương tử chải đầu, giúp ngươi búi tóc thể xứng với xiêm y, nếu ngươi đồng ý, thậm chí còn thể giúp ngươi trang điểm.
Chu Lê động tác của nha , cởi cởi mặc mặc, trong lòng chút chột . Nàng là một nữ tử ở nông thôn, hầu hạ như , vẫn là đầu tiên.
Mặc xong y phục, Chu Lê chút tự tin, hỏi các nha nương tử bên cạnh, các nha nương tử sớm ngây ngẩn cả .
Ai ngờ , đóa hoa dại ven đường , đổi một bộ xiêm y liền biến thành đóa mẫu đơn trắng xinh thoát tục.
Các nha nương tử vây quanh nàng khen ngợi một hồi, nương tử chải đầu ấn nàng đến gương trang điểm, chải đầu bới tóc cho nàng, nha tới đánh phấn vẽ mi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-117.html.]
Chu Lê càng lo lắng, nàng yếu ớt hỏi: "Làm tóc trang điểm thêm tiền ?"
Nương tử chải đầu , vẫn là đầu tiên gặp khách chất phác như : "Không cần tiền, đây là nét đặc sắc của bổn tiệm, chải đầu trang điểm cũng quá tinh tế, chỉ là tùy ý một chút, xứng với y phục mặc là ."
Chu Lê nghĩ, trách y phục nơi đắt như , cũng đạo lý......
Thẩm Việt tùy ý dạo bước trong cửa hàng, thường thường nắm lấy một bộ xiêm y tới xem, khi tự cảm thấy , gọi tiểu nhị đưa cho A Lê thử.
Bỗng nhiên, vỗ vai : "Thẩm ?"
Thẩm Việt đầu , liền thấy một nam tử mặt đen béo ở , nhận tới là ai, lập tức hành lễ: "Thì là Viên ."
Viên Doãn là bạn cùng tham gia thi hương với hai năm , năm đó Thẩm Việt đậu hạng nhất, còn hạng sáu. Sau đó Đề Hạt đại nhân ở phủ thành trúng, nhận con rể. Hai năm vẫn là thư sinh giày cũ áo thô, hiện giờ lắc biến hoá, thành quý công tử lăng la tơ lụa.
Viên Doãn ngầm đánh giá Thẩm Việt: "Thẩm mấy năm nay như thế nào, thành ?"
Thẩm Việt đúng sự thật : "Còn thành ."
Viên Doãn kinh ngạc: "Còn thành ? Không nên a, Thẩm chính là cử tử bộ dạng tuấn nhất trong các cử tử chúng , ngay cả tuần phủ đại nhân cũng tính nhận ngươi rể, còn độc đến nay?"
Thẩm Việt : "Trong nhà xong hôn sự cho ."
Viên Doãn bừng tỉnh đại ngộ "Nga" lên một tiếng, nhưng thấy Thẩm Việt một trường sam, vẫn như năm đó gặp lúc thi hương, trường sam vải thô, gì đổi, nhà ở nông thôn Cam Thủy trấn, trong nhà định hôn sự, đại khái cũng là nữ tử ở nông thôn.
Nữ tử nông thôn phần lớn đều dốt đặc cán mai, hành vi thô bỉ. Còn bộ dạng , hàng năm đều lụng đồng ruộng, chắc còn đen hơn . Cũng khó xử cho vị Thẩm Giải Nguyên tài hoa hơn , cử tử cùng khoa thi, Viên Doãn âm thầm tiếc hận cho Thẩm Việt một phen.
Lúc , một nữ tử từ lầu xuống, Viên Doãn vội vàng đón:
"Phu nhân, cẩn thận bậc thang."
Viên Doãn đưa phu nhân đến mặt Thẩm Việt, giới thiệu một phen, nội tâm cũng tự hào, phu nhân nhà bọn họ, là thiên kim nhà quan, bộ dạng tuy coi là quá xuất chúng, nhưng khí chất cũng khó ai bì .
Thôi thị mắt một mí, xương gò má cao, coi là xinh , nhưng dáng vẻ bộ dáng tiểu thư khuê các, thấy Thẩm Việt, đầu tiên là âm thầm kinh diễm một chút, đó lễ phép dò hỏi: "Thẩm Giải Nguyên cũng là cùng phu nhân trong nhà tới Nghê Thường các ?"
Viên Doãn vội vàng sửa đúng : "Phu nhân, Thẩm cưới vợ, hẳn là mang vị hôn thê tới đây dạo phố."
Thẩm Việt gật đầu.
Thôi thị hiếu kỳ : "Không vị hôn thê của Thẩm Giải Nguyên là thiên kim nhà ai?"
Nàng vốn nghĩ, bộ dáng nhân phẩm như Thẩm Việt, thế nào cũng đến xứng với nữ tử quan gia , tướng công nhà nàng , thi hương thứ sáu, phụ trúng. Nhóm mười thứ hạng đầu tiên trong kì thi hương, chỉ cần thành , Lộc Minh Yến sẽ các quan viên châu phủ địa phương đánh giá, thể so với trong kinh bắt rể khi yết bảng.
Thẩm Việt kiêu ngạo siểm nịnh : "Nhà vị hôn thê của ở cùng thôn, là nữ tử thôn dã, thật sự là thiên kim gì."
Thôi thị xong, đại khái cũng ý tưởng như Viên Doãn, nàng từ nhỏ đều chơi đùa cùng cô nương quan gia, đối với nữ tử hương dã, ấn tượng của nàng đều chỉ dừng ở các nha bà tử nhóm lửa nấu cơm, bưng đổ nước trong nhà bọn họ.
Ba đang chuyện, liền thấy lầu hai một nữ tử xuống, là một phụ nhân mặt đen tròn.
Viên Doãn cùng Thôi thị ngầm thấy đáng tiếc, nghĩ thầm, Thẩm Giải Nguyên tuấn mỹ cư nhiên ghép đôi với nữ tử như . nhanh phát hiện nhận sai , y phục của phụ nhân là kiểu của tiểu nhị trong cửa hàng.
Phụ nhân nghiêng nhường đường, thế tay "mời" với phía , mới thấy một bạch y nữ tử chậm rãi bước xuống bậc thang.