CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-01-02 01:27:24
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một bữa cơm trôi qua, hai cũng chuyện, chỉ là đều sẽ thường thường nâng mắt lên nhanh chóng liếc mắt đối phương một cái.
Chờ ăn xong, Thẩm Việt cầm chén xuống lầu, gọi mang nước ấm tới.
Đây là ở bên ngoài, thể so với ở trong nhà, hai đơn giản rửa mặt một lượt, tính ngủ.
mà, chỉ một cái giường.
Thẩm Việt nhớ tới , sợ đường đột Chu Lê, liền : “Nàng ngủ giường, gọi tiểu nhị ôm thêm nệm bông tới, ngủ đất.”
Ngủ đất? Ngày mùa đông , lạnh a. Mắt thấy Thẩm Việt xoay sắp ngoài cửa, Chu Lê vội gọi : “Không cần, chúng đều ngủ giường.”
Thẩm Việt , bước chân ngừng , xoay về phía Chu Lê ở đầu giường. Thấy nàng mới tháo trâm cài, tóc đen rơi xuống dọc theo hình nhỏ xinh của nàng, đôi mắt trong trẻo qua.
Tâm thần Thẩm Việt rung động, lập tức nhớ tới bộ dáng xiêm y chỉnh tề của hai , ngọn lửa trong lòng mới tắt bao lâu, bỗng chốc ngầm bốc cháy lên. Hắn cũng cự tuyệt, lập tức qua, song song cùng nàng: “Được, nàng yên tâm, bao giờ như .”
Chu Lê nhẹ nhàng gật đầu lên tiếng: “Ừhm.”
Tắt đèn, hai xuống. Chu Lê ở trong, Thẩm Việt ở bên ngoài. Trên giường hai cái chăn, mỗi một cái.
Chu Lê vốn cho rằng, Thẩm Việt bên cạnh, sẽ khó ngủ, nhưng lẽ do dạo một ngày, hơn nữa trận nháo , đích xác mệt mỏi, nhắm mắt bao lâu liền bất tri bất giác .
Thẩm Việt bên cạnh truyền đến hô hấp đều đều, đầu về phía Chu Lê.
Ánh sáng đèn lồng thắp hành lang bên ngoài, xuyên qua song cửa sổ rải rác trong, khiến cho tầm mắt trong phòng đến nỗi tối tăm.
Trong ánh sáng chập chờn, nữ tử ngẩng mặt, hàng mi dài rũ, theo hô hấp đều đều của nàng, chăn n.g.ự.c phập phồng.
Thẩm Việt lật nghiêng , bắt đầu quang minh chính đại chằm chằm Chu Lê. Hắn từ trong ổ chăn nâng một bàn tay , trộm với qua, dùng ngón trỏ điểm nhẹ chóp mũi tinh xảo của nàng một chút, dường như sợ nàng tỉnh giấc, vội vàng rụt tay trở về.
Cô nương , qua bao lâu, chính là tức phụ , mỗi đêm , hai bọn họ, cũng sẽ cùng giường như , khi đó, thậm chí là ôm , cùng chung một cái chăn, giống như bây giờ, một dán cạnh giường, một ở mép giường ngoài, ngủ cũng khác gối.
Hắn thoáng sợi tóc nàng, vài sợi đặt lên gối bên của , ma xui quỷ khiến nắm lên ngửi ngửi một chút, hương hoa hồng nhàn nhạt lập tức thấm nhập ruột gan , thỏa mãn nhắm mắt , nắm sợi tóc giấc ngủ.
Chỉ là nhanh, mở bừng mắt.
Đêm tối, tiếng sột sột soạt soạt gì đó ngầm vang lên, mới đầu tưởng chuột, trong chốc lát, giống lắm. Cho đến khi một trận tiếng thở gấp truyền đến, mới bất tri bất giác phản ứng đó là cái gì.
Thanh âm tựa hồ như từ vách tường phía truyền đến, trong đêm tối vẻ phá lệ rõ ràng, ngay cả một chút động tác xoay , chỉ cần ngươi ngưng thần để , đều thể rõ ràng.
Thẩm Việt nhanh chóng nhắm mắt, ép nhanh chóng mộng, nhưng như thế nào, giờ phút cảm giác phóng đại vô hạn lý do.
Giá gỗ xướng lên khúc nhạt kẽo cà kẽo kẹt, chọc thẳng màng nhĩ , trong đầu chịu khống chế nhớ tới một màn kéo A Lê trong lòng ngực, mà giờ phút , A Lê đang an tĩnh ở mắt . Hắn với tay trong chăn, nới lỏng tiết khố.
Lại nữa nắm sợi tóc thấm hương hoa hồng lên, đưa đến mũi, trông cậy một ít hương hoa thể thể xác và tinh thần bình phục……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-119.html.]
mà, một giấc ngủ dậy, mới phát hiện sai , mùi hương càng khiến chấp mê bất ngộ, thậm chí là ở trong mộng.
Khi tỉnh , trời còn sáng, bên cạnh còn say ngủ. Hắn chịu đựng dính ướt thoải mái, tay chân nhẹ nhàng dậy xuống giường, khoác áo khoác, xuống lầu gọi tiểu nhị, cho một thỏi bạc, nhờ mua một bộ trung y sạch sẽ.
Tiểu nhị nhanh mua về đưa đến cửa phòng. Hắn nhận trung y mới, khép cửa , đến mép giường, xác định giường còn tỉnh, đến bình phong bên cạnh, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Chờ đổi xong xiêm y, xuống lầu một chuyến, còn khỏi khách điếm, ném trung y cũ , trở về, khi đến lầu, còn lấy chút bánh bao cùng cháo, một bưng lên lầu.
Vào phòng, đặt khay lên bàn, về phía giường, nắng sớm từ bên ngoài rải cửa, thấy A Lê còn tỉnh , Thẩm Việt .
Đã bao lâu , còn tỉnh.
Hắn đến mép giường, tính kêu nàng dậy ăn sáng.
mà, chờ khi đến mép giường, thấy nữ tử trong ổ chăn nghiêng , mặt hướng bên ngoài, nhắm mắt, vẻ mặt an tĩnh. Đột nhiên đành lòng đánh thức nàng.
Có một tia nắng mặt trời chiếu đến giường, lúc chiếu gò má bạch ngọc của nữ tử, xẹt qua cánh môi hồng nhạt, kéo dài một đường chăn.
Thẩm Việt một màn , tuy là đông, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp. Đột nhiên hôn nàng. Cũng chỉ hôn một chút, thêm gì khác.
Vì thế, đá giày, giường, chậm rãi cúi , khi sắp đến gần, Chu Lê đột nhiên mở bừng mắt.
Ánh mắt đầu tiên thấy là một Thẩm Việt gần trong gang tấc, Chu Lê đầu tiên là cả kinh, thầm nghĩ vì ngủ một giấc dậy thấy Thẩm Việt? nhanh nhớ tới, đêm qua bọn họ ở trọ khách điếm, ngủ cùng giường. Tâm lập tức chút khẩn trương lên.
“Ngươi đang gì?” Chu Lê khỏi hỏi.
Thẩm Việt hôn trộm thất bại, tâm tư chuyển, mày nhăn , thập phần nghiêm túc : “Đừng nhúc nhích.”
Chu Lê kinh ngạc, nhưng thấy biểu tình nghiêm túc, thật sự lập tức cứng .
“Sao ?” Nàng hỏi.
“Có con nhện hoa bò gối nàng.” Thẩm Việt nhớ, Chu Lê luôn luôn sợ thứ .
Quả nhiên như sở liệu, khi Chu Lê hai chữ “nhện hoa”, nháy mắt kinh hoảng lên, ngay đó, bỗng chốc bò dậy, ôm chặt Thẩm Việt: “Ở ? Ở ? Mau đuổi !”
Mùi hương nồng nàn kề bên, Thẩm Việt xốc xốc khóe môi.
“Ổn , nó bò , đừng sợ.”
Chu Lê tiếng, yếu ớt đầu gối đầu, thấy đích xác nhện hoa, thở phào một , tính rời khỏi cái ôm của Thẩm Việt.
Nàng đang buông cổ , ai ngờ, một đôi tay đột nhiên giam cầm nàng .
“Ôm một lát.” Thẩm Việt ấm giọng .
Chu Lê sửng sốt một cái chớp mắt, nhưng ngay đó gật đầu, hổ nhẹ “Ừhm” một tiếng.
Nắng sớm mờ ảo, rải ấm áp đầy phòng.