Có lẽ là quá mức kích động, lực tay Chu Lê đột nhiên tăng mạnh, chân tự giác đá một cái, cũng như thế nào, Thẩm Việt đá xuống giường.
Chu Lê dậy, liền thấy Thẩm Việt đang chật vật quỳ rạp mặt đất, miệng còn : “Phu nhân cớ gì đá ?” Người chậm rãi bò dậy, xáp tới Chu Lê.
Chu Lê duỗi tay ngăn chặn : “Ngươi từ từ.”
Thẩm Việt sững sờ tại chỗ, về : “Phu nhân, giờ Hợi , canh giờ còn sớm, tối nay chúng còn chính sự cần , ngủ sớm chút .”
Chu Lê nhíu lông mày: “Ngươi rõ ràng cho , cái gì gọi là ngươi khỏe? Đã thể?”
Thẩm Việt da mặt dày dịch đến đuôi giường xuống: “Kỳ thật mỗi ngày đều uống thuốc, mấy ngày cũng thể.”
Chu Lê hồ nghi : “Ngươi uống thuốc gì? Cho xem?”
Thẩm Việt thể lấy thuốc , m.ô.n.g dịch về phía Chu Lê từng chút một: “Ngày mai , tối lửa tắt đèn, khó tìm lắm.”
Chu Lê thấy tới gần, duỗi tay ngăn : “Chờ một chút, tiên ngươi cứ lui trở về.”
Thẩm Việt đành ngoan ngoãn dời m.ô.n.g trở về.
“Ngươi rõ ràng cho , ngươi uống thuốc gì?”
Đôi mắt Thẩm Việt còn ủy khuất Chu Lê: “Có thể... thể là thuốc gì chứ, chỉ là chút thuốc trị cái ....”
Chu Lê trầm mặc một lát, nàng nào thuốc trị cái là loại thuốc gì, cau mày hỏi: “Ngươi thật sự khỏe?”
Thẩm Việt vội gật đầu, mang theo tia hưng phấn: “Ừm, khỏe khỏe, tin nàng thể tự thử xem.” Nói, liền bắt lấy tay Chu Lê.
Chu Lê né tránh, một cái tát đánh bay tay : “Thử cái gì thử?”
Nàng đột nhiên nhớ , một loạt hành động khi nàng rõ với , mỗi đều là , vô cùng chủ động ôm hôn môi, tuy trong miệng luôn khó chịu.
Hiện tại nghĩ đến, một nam nhám từng thương ở phương diện , thể chủ động như ?
“Ngươi…… vẫn luôn gạt ?” Chu Lê thu ánh mắt, nửa phần ý hỏi.
Thẩm Việt một lời vạch trần, trong lòng căng thẳng, vội che giấu : “Ta thể dùng loại chuyện lừa nàng, vạn nhất nàng bởi vì cái gả, thì bây giờ? Chẳng là mất nhiều hơn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-122.html.]
Chu Lê giải thích, nửa chữ cũng tin, lắc đầu : “Không đúng đúng, hiện tại nhớ tới, giống như chỗ nào cũng đúng.”
Thẩm Việt hốt hoảng trong lòng, mặt hiển lộ mảy may, như cũ: “Không đúng chỗ nào? Rất đúng! Gần đây tăng lượng thuốc thêm vài phần, chính là khi chúng thành , thể điều trị , để phu nhân chịu thiệt khi gả cho .”
Chu Lê để ý tới , đang nhớ tới các sự việc gần đây, bắt đầu từ đêm nhảy tường, chủ động, trù tính, kế sách của , dần dần rõ ràng ở trong lòng.
Hắn cố ý ôm nàng mặt trong thôn, chính là để lời đồn về hai bọn họ truyền , khiến cho Vương Hứa ; với Ngưu thị cùng Thẩm Yêu, chuyện thực với nàng, cho bọn họ chủ động tới cửa cầu hôn; vô cùng đáng thương , hiện tại nhớ , giống như tranh thủ để nàng đồng tình với lời giải thích của ?
Suy nghĩ của Chu Lê cuồng chần chừ thật lâu , rốt cuộc tỉnh ngộ, Thẩm Việt , chính là từng bước một tính kế nàng!
Trong thời gian ngắn, trong lòng Chu Lê sóng gió cuồn cuộn.
Bất quá, nàng cũng xác nhận một chút, vạn nhất trách lầm thì ?
Nàng vươn ngón tay , ngoắc ngoắc một cái: “Lại đây.”
Thẩm Việt Chu Lê, chỉ thấy nàng hồng y mị môi, đôi mắt hàm xuân, liền hề phòng nhích gần. Hắn đang ôm hôn vài cái, ai ngờ, nữ tử thế nhưng đột nhiên vươn một bàn tay, tiến vạt áo .
Thẩm Việt sửng sốt. Tay còn đang ở bên trong sờ tới sờ lui, tìm tìm kiếm kiếm một trận.
Khi da thịt chạm bàn tay nhẵn nhụi mềm ấm , khỏi tâm viên ý mã: “Phu nhân, ngờ nàng trực tiếp chủ động như ……”
Hắn còn kịp quá mức cao hứng, tay đột nhiên rút , còn, tựa như đang đói bụng, đột nhiên một miếng thịt kho tàu, kết quả mới l.i.ế.m một cái, khác cướp mất.
Khi Chu Lê chạm , trong lòng dọa nhảy dựng, nếu nàng từng gả chồng, đó là cái gì, nàng thậm chí còn hoài nghi Thẩm Việt đang giấu cái chày giặt xiêm y.
“Phu nhân, ?” Thẩm Việt tính bắt lấy cái tay .
Chu Lê vội vàng né tránh: “Được lắm, mới suy nghĩ cẩn thận , ngươi chỗ nào là , chỗ nào là thương? Rõ ràng…… Rõ ràng là ……” Nàng nên lời.
Thẩm Việt mang bộ dáng rõ nguyên do, hỏi đuổi: “Rất cái gì?”
Chu Lê hiện nay mới phản ứng , gần đây nàng Thẩm Việt dùng kế ép gắt gao, một chút tự chủ lựa chọn đường lui đều , nàng dường như cũng chỉ còn một con đường, đó chính là gả cho .
Thẩm Việt thấy nàng nhíu mi, bộ dáng tức giận, gần , dỗ dành: “Được , đừng tức giận, ngủ nữa là đến giờ Tý .”
Chu Lê thấy áp tới, duỗi tay đẩy , đẩy xuống đất: “Ngủ cái gì mà ngủ? Ngươi cũng chỉ ngủ! Hiện tại đang tức giận.” Nói, nghiêng , xoay mặt sang một bên.