Thẩm Việt nữa đẩy xuống đất cũng giận, vẫn còn về phía Chu Lê, nhưng thấy giờ phút nàng đang chu môi, bởi vì hôm nay thành , môi tô màu đỏ chói. Từ mấy cùng trường thường xuyên lưu luyến bụi hoa , son môi nữ tử đều dùng nước ép cánh hoa thành, thơm ngon miệng. Hiện tại, cánh môi ánh nến như hai mảnh hoa sơn , hận thể lập tức nhào qua cắn một cái.
Vì thế, điều chỉnh tâm thái một chút, bắt đầu nhận sai: “Phu nhân, vi phu sai , nàng xem như thế nào mới thể tha thứ vi phu, phu nhân , vi phu hết thảy đều theo.”
Chu Lê liếc một cái, thấy bộ dáng thỏa thuê đắc ý gian kế thực hiện, nào nửa điểm nhận sai, mắt hạnh hồng nhuận đầy nước mắt. Lại đầu chỗ khác, để ý tới .
Thẩm Việt thấy thế, vội lên, tiến lên an ủi Chu Lê: “Nàng đừng nàng đừng , đều là Thẩm Việt hỗn đản, nàng , nàng phạt như thế nào, đều nhận.”
Chu Lê uốn éo , như cũ.
Thẩm Việt nhịn duỗi tay qua vỗ vỗ lưng nàng, nhưng nghĩ mới nàng đá xuống giường hai , cuối cùng ẩn nhẫn thu hồi tay, bắt đầu qua trong phòng.
Trong lúc nhất thời, hai chuyện, Thẩm Việt nến đỏ cháy hơn nữa, trong lòng nóng nảy khó dằn nổi, sắp đến giờ Tý .
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên linh cơ động, nghĩ đến cái gì, lập tức đến kệ sách bên cạnh, lấy bàn tính tới.
Đi đến mặt Chu Lê, “Bang” một chút ném bàn tính xuống mặt đất, đó vén vạt áo lên, thẳng tắp quỳ xuống.
Đầu gối đột ngột chạm viên châu bàn tính, Thẩm Việt “Xít” một tiếng hít lấy ngụm khí lạnh. Hắn cũng gì, đặt đôi tay đùi, rũ đầu quỳ nghiêm túc.
Chu Lê liếc mắt : “Ngươi gì ? Có cái gọi là gối nam nhi hoàng kim, còn ngươi quỳ liền quỳ?”
Thẩm Việt thành thành thật thật : “Phu nhân tức giận, mặc dù gối đinh cũng quỳ.”
Chu Lê nhất thời chán nản, cũng gì. Không dậy thì dậy , nàng buồn ngủ .
Nàng rửa mặt, cởi áo khoác, xuống giường, trở , hướng mặt trong. Chờ quỳ mệt, tự nhiên lên, hiện tại nàng mới thèm quản .
Có lẽ hôm nay lăn lộn một ngày, khi Chu Lê xuống, thật sự ngủ nhanh. Chờ khi nàng tỉnh dậy nữa, tiên nàng nhớ tới Thẩm Việt, thấy giường ai, xoay về phía giường, liền thấy vẫn quỳ mặt đất như cũ, nhưng giống như ngủ , đầu còn gật gà gật gù.
Cũng hiện nay là giờ nào, nàng ngước mắt chỗ cửa sổ, trời còn sáng.
Thôi, mùa đông khắc nghiệt, vạn nhất quỳ hỏng chân còn nàng tới hầu hạ. Nàng đưa một chân khỏi chăn, nhẹ nhàng đá đá n.g.ự.c , tỉnh, đá đá.
Đầu Thẩm Việt gật mạnh một cái, nhất thời tỉnh , mở mắt liền thấy một cái chân ngọc nhỏ dài, đang xoa vạt áo n.g.ự.c , theo bản năng vươn tay nắm lấy cánh hoa sen nhỏ xinh : “Phu nhân, nàng chịu tha thứ cho vi phu?”
Chu Lê đá một chân: “Ngươi buông tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-123.html.]
Thẩm Việt bỏ.
“Ngươi bỏ cũng đừng nghĩ lên giường ngủ .”
Thẩm Việt sửng sốt một chút, nhưng chợt phản ứng , vội buông lỏng tay, lên. Chỉ là bởi vì quỳ lâu , mới dậy, liền lảo đảo một chút, thẳng tắp té ngã ở đuôi giường.
“Trời lạnh, lên giường ngủ, miễn cho sinh bệnh, còn phiền sắc thuốc cho ngươi.”
Lời nàng gắt gỏng, Thẩm Việt cũng giận, hắc hắc, đá giày, cởi áo ngoài, bò lên giường, đang chuẩn chui trong chăn, Chu Lê chặn : “Chờ một chút, giường chỉ một cái chăn , ngươi một nửa, một nửa, thể vượt qua.”
Thẩm Việt mới mở một góc chăn, lời , ủy khuất “Nga” một tiếng, cả giám sát của Chu Lê, dịch bên ngoài, thật cẩn thận chui trong chăn, sợ đụng tới bên cạnh.
“Ngủ .” Chu Lê “ lệnh”.
“Nga.” Thẩm Việt “ ”.
Thẩm Việt nhắm mắt , chốc lát mở, đầu tức phụ bên cạnh, thấy nàng nhắm hai mắt, tưởng nàng ngủ, liền lén dậy bộ tới gần.
Ai ngờ, khi sắp “thực hiện ”, Chu Lê trở , trong: “Ngươi thành thật ngủ cho !”
Thẩm Việt chỉ lui về trong ổ chăn. Hắn xem đôi nến đỏ cách đó xa, cùng với bóng đêm, cửa sổ ẩn ẩn thể thấy chư hỉ, mím môi.
Tự bậy, thể sống a, aiz……
Hắn nhắm mắt , tính cứ như ngủ.
một lát , vẫn tỉnh táo như ban ngày, dần dần, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều. Hắn mở mắt, phía bên cạnh, , Chu Lê xác thật ngủ say.
Nàng dường như đắp chăn kín, Thẩm Việt vươn tay, dịch dịch góc chăn cho nàng, động tác cực nhẹ, nhưng vẫn dẫn tới trong lúc mơ ngủ trở , cú lật , liền đối mặt với Thẩm Việt.
Hai cùng cái gối uyên ương, một luồng hương nhàn nhạt bay thở Thẩm Việt, theo bản năng giơ tay xoa gương mặt nàng.
Chu Lê ngủ mơ còn tưởng rằng sâu bọ gì đó bò mặt, duỗi tay vỗ vỗ, về theo thói quen nhúc nhích một chút.
Tối nay bình nước nóng, lúc nàng ngủ còn cảm thấy chút lạnh, trong mộng đột nhiên phát hiện một bình nước nóng thật lớn, liền vui vẻ hớn hở áp sát .
Đối mặt với tức phụ đột nhiên đặt tay cùng chân lên , Thẩm Việt cứng đờ, nửa điểm cũng dám động. Đợi một lúc, trong lòng n.g.ự.c một truyền đến tiếng hô hấp đều đều, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một .
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Chu Lê lên một chút, xuyên cánh tay qua cổ nàng, lén lút ôm nàng, về an tâm nhắm mắt.
Xem tối nay lỡ động phòng . Đêm mai! Đêm mai nhất định !