CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-01-02 01:49:17
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Lê vô cùng khẩn trương, cánh môi mới hé một ít, liền cái gì đó xâm lấn trong, mưa gió trong miệng nàng.

Nàng phía trung, đám mây bày một màu sắc xám xịt nhạt nhẽo. Cũng trải qua bao lâu, thế nhưng bông tuyết lũ lượt rơi xuống. Bông tuyết rơi xuống má, gặp nhiệt độ cơ thể liền hóa thành một giọt nước thật nhỏ.

Nơi xa vang lên tiếng bước chân đường, Chu Lê phục hồi tinh thần, dùng sức tránh thoát.

Hai cuối cùng tách , đều dồn dập thở dốc, thở một đám khí trắng quấn quýt bên , hình thành một loại ái m.ô.n.g lung. Khiến cho hai ba ngang qua đường đều ghé mắt bọn họ, đó vội vàng rời .

Chu Lê nhăn mày, oán trách : "Về ngươi còn như , sẽ bao giờ ngoài dạo phố cùng ngươi nữa."

Thẩm Việt thấy tức phụ nhà tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, đáng yêu, đôi tay nắm bả vai nàng dỗ dành: "Được , vi phu đáp ứng nàng."

Chu Lê duỗi tay đánh n.g.ự.c : "Trước đây phát hiện , ngươi càn rỡ như thế."

Thẩm Việt nhẹ giọng : "Đó là tự nhiên, lúc là tam thúc nàng, hiện giờ quan hệ của chúng khác , nàng là phu nhân , là phu quân của nàng, đương nhiên giống ."

Chu Lê hừ một tiếng: "Ban đầu còn tưởng ngươi thành thật lắm, nào ngờ cũng là một tên đăng đồ tử."

Đăng đồ tử mà cũng , Thẩm Việt sợ hình tượng của trong lòng A Lê quá nhiều, vội vàng giải thích: "Phu nhân yên tâm, chỉ như đối với một nàng, mặt khác quả quyết sẽ như ."

Lại ngang qua, Chu Lê đẩy đẩy : "Đi nhanh thôi, già mồm ở nơi cái gì?"

Thẩm Việt nhếch khóe môi, dắt lấy tay nàng: "Được, phu nhân còn chỗ nào nữa ?"

Chu Lê : "Tuyết cũng rơi , sắp đến buổi trưa, chúng trở về ."

"Ừm." Thẩm Việt đều theo nàng.

Bông tuyết bay lả tả, hai mười ngón tay đan , dọc theo đường sông chậm rãi trở về.

Sau khi trở về vặn tới giờ cơm, một nhà khi ăn cơm xong, Thẩm Việt liền trở về phòng sách. Chu Lê vốn còn giúp đỡ dọn dẹp rửa chén, Ngưu thị ngăn : "Nơi cùng Ngư nương là , con mới cửa, ở bên cạnh tướng công con nhiều một chút mới là chuyện đắn, mau phòng cùng sách thôi."

Chu Lê đuổi nhà bếp, đành trở phòng.

Khi phòng, Thẩm Việt đang ở án thư sách, thấy nàng tới, từ trong sách ngước mắt nàng: "Phu nhân."

Chu Lê : "Có quấy rầy ngươi ?"

Thẩm Việt lắc đầu : "Sao thế , cùng phu nhân ở chung một phòng, chỉ việc học tiến bộ ít."

Chu Lê đến mép giường xuống: "Ngươi sách của ngươi, quấy rầy ngươi, ngươi xem như đây là ."

Thẩm Việt tiếp tục sách. Chu Lê trong chốc lát , cảm thấy nhàm chán, buồn ngủ, liền đến kệ sách tùy ý rút một quyển sách, mở trang bìa , một đóa hoa lê cùng một cái tên ánh mi mắt. Chu Lê âm thầm kinh ngạc.

Sao quyển sách cũng ? Trước đó thấy một quyển sách vẽ hoa lê ở trang lót, nàng vốn cho rằng chỉ quyển sách , khéo nàng bắt gặp. Hiện tại xem ......

Nàng lượt lật vài quyển sách xem, kết quả mỗi một quyển đều .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-126.html.]

Nàng duỗi tay xoa đóa hoa lê màu đen , quả thực vẽ giống như đúc với đóa hoa lê nàng thêu khăn tay màu vàng nhạt, nàng , đột nhiên vành mắt đỏ lên.

Lại nữa về phía Thẩm Việt, nghiêng án thư, Chu Lê lúc thể thấy sườn mặt , tay trái cầm một quyển sách, tay tự nhiên đặt án thư, mặt mày nghiêm túc, đang tập trung xem sách, giờ phút , tuyết mịn bay ngoài cửa sổ, một trận gió lạnh từ cửa sổ mở rộng bay trong, cuốn một mảng lớn bông tuyết tiến , rơi án thư, xiêm y cùng tóc đen của , tựa như hề phát hiện, vẫn nhúc nhích, mí mắt cũng nâng một chút, nghiêm túc chằm chằm sách như cũ.

Chu Lê vội vàng qua đóng cửa sổ, ngăn trở gió lạnh cùng băng tuyết ở ngoài cửa sổ.

Nàng đầu , nàng cảm thấy giờ phút Thẩm Việt nghiêm túc sách mới là bộ dáng ngày thường của , cho tới bây giờ nàng vẫn nghĩ , vì cái gì Thẩm Việt coi trọng nàng, còn mỗi một quyển sách -- bên cạnh tên của , đều vẽ đóa hoa lê.

Nàng ngước mắt về phía kệ sách cách đó xa, sách Thẩm Việt nhiều, nửa bên tường đều là sách, một ngàn cũng 800.

"Ta thể hỏi ngươi một vấn đề ?" Nàng nhịn mở miệng.

Thẩm Việt ngẩng đầu, duỗi tay lật một tờ sách : "Hỏi ."

"Ngươi nhiều sách như , thật sự mỗi một quyển đều vẽ hoa lê ?"

Thẩm Việt gật đầu: "Ừm, lúc khi nhớ nàng thấy chán quá, liền vẽ hoa tiêu khiển một chút, ai ngờ vẽ vẽ liền vẽ đầy sách." Hắn vô cùng tự nhiên, tựa như đang hôm nay đồ ăn ăn thật ngon, hôm nay tuyết rơi thật mắt, "Sau đó còn sách để vẽ nữa, liền lấy giấy Tuyên Thành vẽ, vẽ một rương."

"Cái rương ở ?"

Thẩm Việt tùy tay chỉ chỉ phía giường: "Dưới giường."

Chu Lê lập tức qua, xốc khăn trải giường lên, liền thấy một cái rương tre, nàng kéo rương , mở , bên trong quả nhiên chứa một xấp giấy Tuyên Thành thật dày, mặt mỗi một tấm đều là hoa lê, nàng lấy một chồng lên, lật lật, quả nhiên, tất cả đều là hoa lê.

Mũi Chu Lê đau xót, những trang giấy Tuyên Thành :

"Ngươi vẽ nhiều hình giống như , mệt ?"

Thẩm Việt một tiếng: "Còn do nhàm chán , mà , bởi vì mỗi ngày đều vẽ hoa, trình độ vẽ hoa lê của tăng lên ít, năm mới vẽ một bức hoa lê trong mưa mang bán, một phú thương trúng, nàng đoán xem cuối cùng bán bao nhiêu bạc? 600......"

Lời còn xong, cổ bỗng căng thẳng, một đôi tay đột nhiên ôm cổ , bên cạnh đột nhiên dán lên một mềm ấm.

Thẩm Việt ngẩn , chậm rãi kéo tay Chu Lê xuống, ngẩng đầu về phía nàng, chỉ thấy vành mắt nàng phiếm đỏ, bộ dạng lã chã chực : "Sao ?"

"Chàng vì thích ?" Chu Lê chuyện mang theo giọng mũi, mùa đông chính là như , chỉ cần chút dấu hiệu , nước mắt lập tức sẽ chảy xoang mũi, lấp kín hô hấp.

Thẩm Việt kéo đến đùi xuống hỏi: "Vậy nàng thích vì cái gì?"

Chu Lê duỗi tay vuốt ve mặt Thẩm Việt, trong mắt hàm chứa nước mắt cùng ý : "Chàng tài học hơn , là Giải Nguyên duy nhất làng xóm , bộ dáng tuấn tú, nhiều cô nương thích , cho nên thích gì lạ? thích kỳ quái, là một quả phụ, lúc chữ to chữ nhỏ còn một cái, bộ dáng , như , Cam Thủy trấn còn một đống , như thế nào coi trọng ?"

Thẩm Việt nhíu mày, giả vờ tức giận : "Không cho nàng như , quả phụ thì ? Cũng nàng trở thành quả phụ. Không chữ thì ? Nàng thông minh như , về từ từ dạy nàng, chừng còn thể bồi dưỡng nàng thành nữ tú tài ."

Nghe như , Chu Lê âm thầm vui vẻ, chỉ là còn trả lời vấn đề chính của nàng : "Chàng còn thích !"

Thẩm Việt nghĩ nghĩ, đột nhiên mổ xuống mặt nàng một cái, : "Có lẽ là thấy sắc khởi lòng, phu nhân nhà quá ."

Loading...