CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-01-02 01:49:18
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Lê nhéo nắm tay lên đánh về : "Ai nha, hỏi nghiêm túc, cũng chỉ cợt nhả ."

Thẩm Việt nàng đánh đến tâm viên ý mã, đột nhiên nắm lấy tay nàng đang đánh loạn: "Phu nhân, nếu chúng tiếp tục chuyện thành đêm qua ? Hửm?"

Chu Lê uốn éo , đầu sang hướng khác: "Không , ban ngày tuyên dâm, há là việc của quân tử?"

Thẩm Việt bẻ trở về Chu Lê: "Phu nhân nhà học thức tiến bộ a, còn 'ban ngày tuyên dâm'." Nói xong, liền hôn xuống mặt Chu Lê.

Chu Lê theo bản năng giãy giụa hai cái, ai ngờ Thẩm Việt những buông nàng , ngược còn tăng lực hôn.

Thân Chu Lê dần dần mềm nhũn, chậm rãi mất sức giãy giụa.

Bỗng nhiên, nàng chỉ cảm thấy cả nhẹ bẫng, Thẩm Việt ôm nàng lên, tới giường.

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, về là một trận liều c.h.ế.t hôn môi.

Sau một lúc lâu, Chu Lê cảm thấy ép tới sắp thở nổi, đẩy mạnh một cái, xốc Thẩm Việt tới một bên, sợ thứ hai áp đây, nhanh chóng xoay cưỡi lên .

Thẩm Việt rộ lên: "Thì phu nhân thích ở a."

Chu Lê phát một tiếng hờn dỗi: "Hứ, nặng như , sắp ép thành bánh nướng áp chảo ."

Thẩm Việt duỗi tay đỡ ót nàng, nhẹ nhàng áp xuống, hai hôn thành một khối, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Ngưu thị: "Việt Lang, bên ngoài tìm con."

Thẩm Việt mím môi, nhăn mày, chút bực: "Ai a?"

Ngưu thị : "Là quan gia trong nha môn."

Chu Lê kinh ngạc: "Quan gia? Quan gia tìm ?"

Thẩm Việt trả lời ngoài cửa: "Tới liền tới liền."

Chu Lê từ Thẩm Việt xuống, Thẩm Việt sửa sửa xiêm y, liền đến cửa, vài bước trở về, bò đến giường mổ một cái má Chu Lê, ý thật sâu: "Chờ trở ."

Chu Lê đẩy : "Ai nha, mau ."

Thẩm Việt khỏi cửa phòng, bởi vì Chu Lê còn ở giường, liền giữ cửa đóng . Đi tới cửa chính, quả nhiên thấy một nam tử trung niên mặc trang phục quan sai. Thẩm Việt tiến lên thi lễ: "Không quan gia tìm tại hạ chuyện gì?"

Quan sai hành lễ, ngay đó từ trong lòng n.g.ự.c móc một khối lệnh bài, cùng một phong công văn quan phủ: "Thẩm Giải Nguyên, tại hạ đến, chính là phụng mệnh tới đón ngài kinh đô dự thi."

Thẩm Việt chút giật , nhận lệnh bài , xác nhận phận tới, nhận công văn , mở , thì hội thi mùa xuân năm nay khôi phục. Hội thi ngừng hai năm, hiện giờ khôi phục nữa, triều đình săn sóc, lệnh cho quan phủ các nơi riêng phái tàu xe tập trung các cử tử hộ tống kinh.

Thẩm Việt đối với việc cũng cảm thấy quá kinh ngạc, bởi vì từ cũng tiền lệ như . Đặc biệt là những nơi xa xôi, lẽ bảy tám chục năm cũng một cử nhân, bởi phàm là trúng cử, quan phủ địa phương đều tương đối coi trọng, nhất định phái hộ tống tham gia kỳ thi mùa xuân.

Quan sai : "Quan thuyền chờ ở bờ Trường Giang tỉnh thành, mùng mười tháng giêng liền nhổ neo, Cam Thủy trấn cách tỉnh thành ít nhất hơn nửa ngày lộ trình, nên nhất hôm nay liền."

Thẩm Việt trầm ngâm một lát: "Vậy mời quan gia trong sưởi ấm một lát, tại hạ sửa soạn một ít đồ cùng ngươi."

Thẩm Việt dẫn trong viện, để Ngưu thị đưa nhà chính nghỉ ngơi, lập tức về phòng.

Chu Lê sớm sửa sang xiêm y dậy, bên cửa sổ khép hờ, đôi mắt long lanh : "Lập tức kinh đô liền ?"

Thẩm Việt nàng , gật đầu: "Ờ." Thanh âm rầu rĩ.

Chu Lê : "Ta giúp chuẩn một ít xiêm y."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-127.html.]

Nói xong, liền đến ngăn tủ, ôm tất cả xiêm y tới giường, lựa từng cái một:

"Áo khoác da thỏ mang theo , hiện tại thời tiết còn lạnh, còn cái , mới dồn bông , ấm áp, còn cái , cái cùng cái , nga, khi đến kinh đô khảo thí, đại khái vẫn là mùa xuân, còn mang theo một ít y phục mùa xuân, khi trở về hẳn là mùa hè, còn mang theo ít y phục mỏng......" Nàng dong dài, sắp xếp.

Thẩm Việt ở phía nàng, ánh mắt di động theo ảnh của nàng.

"A! Nghe phía bắc thời tiết khô ráo, tay cùng mặt dễ khô nứt, từ từ, lấy cho một hộp mộc lan cao, mỗi ngày sáng sớm bôi một tầng lên mặt cùng tay, thì sẽ khô da."

Nói, liền chạy tới cạnh bàn trang điểm, kéo ngăn kéo lăn qua lộn tìm một hồi, đợi khi tìm một bình sứ trắng nhỏ, chạy trở về, nhét trong bao hành trang.

Sau đó dừng nghĩ ngợi: " , chờ , kinh đô, từ tỉnh thành thuyền xuôi theo dòng, tới Tô Hàng dọc theo kênh đào lên Bắc, đường đều thuyền, phỏng chừng sẽ nhàm chán, mang theo nhiều sách chút."

Nàng lập tức chạy đến kệ sách: "Hội khảo các cần cái gì? 'Kinh Thi'? 'Sử Ký'? 'Xuân Thu'?"

Thẩm Việt cùng qua, ở phía nàng: "A Lê." Sau một lúc lâu chuyện, một khi mở miệng phát hiện yết hầu giống như nuốt sáp, thanh âm cũng nghẹn.

Chu Lê tiếp tục lấy sách: "A?"

Thẩm Việt giơ tay, nhận sách trong tay nàng, thả kệ sách: "Không cần mang nhiều như , một ở xa, hết thảy giản lược."

Một ở xa...... Chu Lê gục đầu xuống, hốc mắt nóng lên.

Nàng chịu đựng để nước mắt rơi xuống, miễn cho sắp ly biệt khiến Thẩm Việt ngột ngạt.

Thẩm Việt đặt sách xong, nắm hai vai nàng, nhẹ giọng : "Hội thi đại khái ở đầu tháng ba, chúng cách kinh đô xa, cho nên bây giờ lập tức khởi hành, triều đình cố ý phái tới đón , cũng chỉ thể theo vị quan gia , yết bảng ước chừng ở tháng sáu tháng bảy, kết quả xong liền trở về."

Chu Lê gật đầu: "Ừm."

Thẩm Việt buông nàng, đến mép giường, lấy bớt xiêm y ngoài, một nữa đóng gói , Chu Lê thấy cái bao mới đóng lớn như cái nồi, nhặt như , liền rút xuống thành trái dưa hấu nhỏ, khỏi : "Chàng mang một chút như ? Vẫn là mang thêm vài thứ , miễn cho đường cần dùng ."

Thẩm Việt lắc đầu, "Không cần." Nói, đeo tay nải lên lưng, "Ta đây."

Chu Lê trố mắt , đáp . Thẩm Việt như đành lòng , lập tức xoay tính mở cửa ngoài.

Tay mới đặt then cửa, bỗng nhiên một trận gió thơm đánh tới, một đôi tay ôm .

"Thẩm Việt!" Nàng cuối cùng vẫn nhịn , ở trong lòng n.g.ự.c nức nở lên.

Trong lòng Thẩm Việt tê rần, nâng khuôn mặt nước mắt ướt nhẹp của nàng lên, cúi đầu, hung hăng hôn xuống.

Hắn từng dùng sức lớn như nghiền lấy môi nàng, nhưng hiện tại, hận thể đem bộ môi nàng tiến trong miệng, xoa trong thể, mang theo nàng cùng lên đường. A Lê của , tức phụ của, là nơi mềm mại nhất nỡ nhất ở đáy lòng . Thiên ngôn vạn ngữ, chung quy hóa thành một trận liều c.h.ế.t quấn quýt.

Sau một lúc lâu, buông nàng .

"Chờ trở ." Thẩm Việt xong, tông cửa xông .

Chu Lê ở tại chỗ bóng dáng , hai mắt đẫm lệ.

Hắn đến nhà chính, lời từ biệt cùng Ngưu thị và Thẩm Yêu, liền cùng quan sai bên ngoài viện.

Chu Lê ở cửa phòng, sân, xoay lên ngựa, giục ngựa mà . Chỉ chốc lát liền biến mất trong tầm mắt, chỉ dư một trận tiếng vó ngựa càng càng xa.

Ngưu thị cùng Thẩm Yêu đều đuổi tới cửa viện xung quanh, Chu Lê , nàng ngẩng đầu trời, bông tuyết tinh tế còn đang bay, một trận gió lạnh thổi tới, cuốn một ít má nàng, lạnh lẽo đến tận xương.

Dần dần, tiếng vó ngựa biến mất, trong lòng Chu Lê cũng trống rỗng theo

Loading...