Thẩm Việt lắc đầu: "Không , đây chỉ là trừng phạt."
"Vậy kinh hỉ là cái gì?" Chu Lê , chú ý cẩn thận giường, cầm lấy quạt hương bồ phe phẩy ngừng bắt đầu quạt gió.
Thẩm Việt nàng nở nụ . Nụ góc của Chu Lê, ngốc thể tả. Tức thì, liền thấy đưa tay túi móc một bao giấy dầu.
"Là cái gì?" Chu Lê kinh ngạc.
Thẩm Việt trả lời ngay, cúi đầu xuống, bắt đầu xé từng lớp giấy dầu , động tác nhẹ, phảng phất như bên trong chứa thứ gì đó dễ bể.
Sau một lúc lâu, giấy dầu rốt cục xé hết, lộ bên trong từng cái từng cái đỏ hồng hồng, sáng bóng loáng.
Chu Lê vui vẻ : "Kẹo hồ lô?"
Thẩm Việt đưa tới: "Ăn một viên thử xem." Từng viên kẹo để riêng rẽ bên trong, cũng xâu chúng thành chuỗi.
Chu Lê cầm lấy một cái, xoay xoay một chút: "Không cho ăn ?" Sau đó đưa viên kẹo trong miệng, cắn xuống, lớp đường bên ngoài xốp giòn thơm ngọt, phát từng tiếng răng rắc giòn giã, nhấm nháp một phen, Chu Lê mới phát giác đúng.
"Ủa? Ô mai?"
Phần thịt quả ô mai còn trong trẻo hơn quả sơn tra, nước cũng nhiều hơn.
"Tại là ô mai?" Chu Lê khỏi hỏi.
Thẩm Việt xuyên qua ánh đèn mờ mờ quan sát biểu tình mặt tức phụ, thấy mặt mày tức phụ nhi còn tính hài hòa, cũng ý trách tội "Treo đầu dê bán thịt chó".
Hắn mới an tâm, vui vẻ giải thích: "Ừm, đây chính là kẹo hồ lô ô mai. Lão bá bán kẹo hồ lô , kỳ thực nhiều loại quả thể lấy kẹo hồ lô, quả táo, chuối tiêu, táo đỏ đều thể lấy. Chỉ là khi màu sắc như sơn tra, để cũng lâu bằng sơn tra."
Chu Lê kẹo hồ lô trong tay, Thẩm Việt, hiện tại mới ý thức , buổi chiều Thẩm Việt rời giường sớm hơn nàng ngoài, là vì mua kẹo hồ lô ô mai về cho nàng?
"Đây là buổi chiều ngoài mua?"
Thẩm Việt lời đoán ý một phen, phát hiện tức phụ xác thực dấu hiệu tức giận, lập tức bên cạnh nàng: "Cũng mua, là ."
Chu Lê cả kinh, "Chàng ?" Quả thực khó thể tin, từng là nam tử đốt cháy phòng bếp của nàng nha!
Thẩm Việt gật gù: "Ờ, xuống đường, tìm tới một lão bá bán kẹo hồ lô, xin ông cách kẹo hồ lô, mua ô mai cùng đường, ghé cửa hàng đậu hoa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-140.html.]
Chu Lê lời bất chợt phản ứng: "Phòng bếp còn ? Lần cháy chứ?"
Thẩm Việt , nụ mặt cứng đờ, bất đắc dĩ Chu Lê: "Vi phu thấm nhuần giáo huấn, vô cùng chú ý cẩn thận, khi xong kẹo hồ lô, dùng cửa lò đóng kín lò , tuyệt đối cháy. Nàng cứ an tâm ăn , mau mau nếm thử, xem mùi vị thế nào?"
Chu Lê ném nửa viên kẹo hồ lô ô mai còn trong miệng, nhấp nhấp miệng: "Cũng , chỉ là đường sên chút quá lửa, nên đắng."
Thẩm Việt đối với đáp án hài lòng: "Có thể một câu "cũng " của phu nhân, uổng công vi phu khổ cực một buổi trưa. Hắc hắc."Hắn bắt đầu ngây ngô.
Chu Lê lấy thêm một viên từ trong tay lên ăn, cần , đúng là càng mềm, cũng càng ngọt hơn chất thịt quả sơn tra. nàng liên tiếp ăn bảy, tám cái, đến cái thứ chín khi cắn một cái thực sự ăn vô.
"Không , no quá , ăn nổi nữa." Nói xong, liền định ném miếng còn sọt giấy cuối giường.
Thẩm Việt vội vàng ngăn cản: "Đừng vứt, ăn."
Chu Lê liền đưa nửa viên kẹo hồ lô đến bên mép Thẩm Việt.
Thẩm Việt cụp mắt cũng há mồm.
Chu Lê rõ gì, đưa đến bên mép cho : "Ăn ."
Thẩm Việt nhúc nhích, mà lẳng lặng nàng, trong ánh đèn, môi Chu Lê nhiễm một lớp nước ô mai hồng hồng, trong phòng tràn ngập mùi kẹo hồ lô ngọt ngào, đột nhiên .
Nắm chắc tay Chu Lê: "Phu nhân đút ."
Nói xong, lập tức bỏ thêm một câu: "Dùng miệng."
Chu Lê ngẩn , lập tức tránh thoát tay Thẩm Việt, ai Thẩm Việt cũng tha, trái kéo cổ tay nàng, nhẹ nhàng lắc lắc: "Phu nhân..."
Tiếng gọi phu nhân , thứ hai khiến Chu Lê nhận thức thật khác. Một nam nhân mới trúng Trạng Nguyên, phong Tri phủ, còn nũng với tức phụ...
"Phu nhân, những ngày vi phu ở kinh đô, mỗi ngày đều nhung nhớ phu nhân, thật vất vả thi điện xong, lập tức liền trở về gặp phu nhân, về đến nhà mới phát hiện phu nhân hoài thai, ..."Hắn tới quá đỗi oan ức, giống bộ dạng bắt nạt.
Tuy rằng hết lời, nhưng Chu Lê nào hiểu. Dù Thẩm Việt cũng là một nam nhân bình thường. Lúc bạn cùng thôn Đào Hoa qua, mà, mặc kệ là nam nhân nữ nhân, một khi chỉ cần nếm trải chỗ , căn bản sẽ dừng , ngươi sẽ ngừng thưởng thức. Trước đây nàng lý giải , dù đầu thành , trải nghiệm cũng lắm.
"Này... Được thôi, bất quá cẩn thận, động đến bảo bảo."
Chu Lê nhét nửa viên kẹo hồ lô đến bên môi, dùng răng khẽ cắn phía , để kẹo lọt trong miệng.