Thẩm Việt thấy tiếng Chu Lê, đầu , thấy tức phụ nhà tỉnh, lập tức , cầm tờ giấy tới, mép giường: “Đây đây đây, nàng xem, suy nghĩ một tên, nàng cân nhắc một ít, chúng đặt tên hài tử.”
Nói xong, liền đưa tờ giấy trong tay đến cho Chu Lê xem.
“Nàng bên , đây là tên nhi tử, còn bên là tên nữ nhi.”
Chu Lê lướt qua một chút, khỏi chút kinh ngạc, tên nhi tử còn coi như bình thường, tên đặt còn tính lịch sự tao nhã, cái gì “Trí Viễn”, “Vân Kỳ”, “Hựu Minh”, liền là chữ lấy từ cổ thơ gì đó. Nữ nhi thì vô cùng kỳ lạ, tất cả đều là trái cây.
Thẩm Hạnh, Thẩm Đào, Thẩm Bình, Thẩm Quất, Thẩm Tranh, Thẩm Yên, Thẩm Lệ, Thẩm Chi, Thẩm Duyên, Thẩm Diễu, Thẩm Anh……
Quá phân biệt đối xử, Chu Lê thể hoài nghi trọng nam khinh nữ: “Chàng bất công, đặt tên nhi tử còn nghiêm túc hơn cả nữ nhi, thành thật cho , giống mấy , chỉ thích nhi tử, cảm thấy nữ nhi tương lai gả ngoài, là đang nuôi con giúp khác đúng .”
Thẩm Việt ngờ, chỉ cho Chu Lê xem mấy cái tên suy nghĩ suốt buổi sáng, cư nhiên còn thể nghĩ mấy lời , chút hiểu: “Phu nhân tại nghĩ như chứ? Không sợ cho nàng , tên nhi tử mới cần động não gì hết, nhặt nhạnh bên trong mấy cuốn "Kinh Thi", "Sở Từ" là , ngược là nữ nhi, mang các loại trái cây nghĩ qua một lượt, phàm là tự hình, âm vần một chút, đều ở chỗ .”
Chu Lê hiểu lý luận đặt tên của dựa cái gì, lập tức hỏi: “Hả? Vì đặt tên nữ nhi theo trái cây a?”
Thẩm Việt giơ tay quét nhẹ mũi nàng một cái: “Bởi vì nương nàng chính là một quả lê a, một quả lê ngọt thơm a.”
Lúc Chu Lê mới phản ứng : “Chàng đặt tên nữ nhi theo tên của ?”
Thẩm Việt gật đầu: “Thật a, dễ nhớ dễ , tương lai lớn lên cũng giống nàng”
“Vậy đặt tên cho cả nhi tử và nữ nhi theo , sinh bọn chúng vất vả bao nhiêu!”
Chu Lê cũng chỉ thuận miệng như , nhưng Thẩm Việt nắm cằm suy nghĩ một chút, nghiêm túc : “Như cũng đúng, phu nhân nàng xem, nhi tử gọi là trái gì, nữ nhi gọi là trái gì đây?”
Chu Lê hồ nghi : “Chàng thật sự đồng ý đặt tên hai đứa nhỏ là trái cây hả? Nữ nhi còn , nhi tử vạn nhất tương lai giống , thi lấy công danh, đến lúc yết bảng, tên khác từ xuống , đều tràn ngập phong độ trí thức, còn nhi tử là một loại trái cây, như ?”
Thẩm Việt : “Có cái gì ? Gọi trái cây thực tệ , là do nàng , bảng đó thi hương, còn gọi mà Hoa Lưu Băng, kỳ thi mùa xuân đó, còn một gọi là Bùi Kiềm, đó còn bạn cùng trường, nàng đoán xem gọi là gì?” Hắn tạm dừng một chút, “Gọi là Sử Chân Tương.”
Chu Lê phụt một cái tiếng: “Phân Thật Thơm? Cha nghĩ như thế nào ? Đặt luôn cái tên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-154.html.]
“Cho nên, gọi trái cây, từ tên của nương, là phúc khí của tiểu tử .”
Chu Lê trầm tư một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Còn nhớ tiểu viện của chúng ở Cam Thủy trấn ? Nửa bên viện của cây cam, đó, cũng trồng bên phần viện của một cây, bằng đặt tên nhi tử chúng là Thẩm Tranh, nữ nhi là Thẩm Đào , tuy rằng bình thường, nhưng dễ nhớ. Ở nông thôn câu tục ngữ, tên hài tử đặt bình thường thôi cho dễ nuôi.”
Thẩm Việt đều nàng, chỉ cần là A Lê đặt, tên gì đều cảm thấy .
Vì thế, tên hai đứa nhỏ, quyết định xong trong buổi sáng.
Chu Lê ở cữ thể khỏi phòng để tránh trúng gió, cũng thể mệt nhọc, chỉ đành ngốc ở trong phòng, Thẩm Việt sợ nàng nhàm chán, buổi sáng liền đến hiệu sách, mua một sọt thoại bản cho Chu Lê tiêu khiển.
Ngưu thị tay chăm sóc hài tử, các nha bà tử hỗ trợ, ngược Chu Lê quả thực thanh nhàn. Dường như ngoại trừ xem thoại bản, thật đúng là chuyện gì để .
Mà Thẩm Việt tựa hồ chút bận, bận việc công vụ, mà là bận rộn thử nghiệm suốt trong phòng bếp. Thức ăn cho sản phụ so với bình thường giống lắm, Chu Lê cũng hiểu lấy sách hướng dẫn nấu ăn cho tháng ở cữ tại nơi nào, nhưng nghiên cứu cực kỳ nghiêm túc. Đến lúc ăn cơm giữa trưa, Thẩm Việt cao hứng phấn chấn bưng cái khay phòng.
“Phu nhân, mau tới nếm thử tay nghề của vi phu.”
Lúc đó Chu Lê đang giường xem một quyển thoại bản, ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Việt chạy tới gần đầu giường, đặt khay lên bàn lùn bên cạnh.
Chu Lê nghiêng đầu , liền thấy hai món mặn một món canh, cộng thêm hai chén cơm.
Thẩm Việt chỉ từng cái giới thiệu: “Cái là thịt gà xé sợi trộn dầu vừng, cái là ngó sen xào, cái là canh móng heo, lợi sữa.” Nói xong, liền đến án thư bưng cái ghế tròn đây xuống, “Đây, chúng cùng ăn cơm thôi.”
Chu Lê kinh ngạc : “Chàng ăn cơm cùng ? đây là thức ăn ở cữ, cực kỳ thanh đạm, nuốt nổi ?”
Thẩm Việt bưng một chén cơm đưa tới cho Chu Lê, Chu Lê nhận lấy, : “Gần đây đều ăn cơm cùng nàng, nàng ăn cái gì ăn cái đó, hơn nữa, mấy món đều do , ăn món ăn nấu, cảm giác thành tựu.”
Chu Lê chén cơm trong tay, từng hạt no đủ trong suốt, bên trong giống như còn trộn thêm một ít gạo kê màu vàng nhạt. Sao nàng , Thẩm Việt đây là sợ nàng mỗi ngày đều ăn cơm ở cữ mùi vị, ăn ngán, cho nên mới ăn cùng nàng.
Thẩm Việt bắt đầu gắp cho nàng đồ ăn, thịt gà một miếng, ngó sen một muỗng, gắp một chút thịt móng heo: “Nếm thử xem, còn kém tay nghề của nàng bao nhiêu xa?”
Chu Lê cầm đũa, gắp một cọng ngó sen đưa miệng, hàm răng cắn xuống, phát tiếng vang thanh thúy: “Ừm, ăn ngon nha.” Nói xong, đưa một miếng cơm miệng, nhai chung với ngó sen.