CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-01-02 03:26:03
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Lê ngày thường ngủ nướng thành thói quen, đầu dính liền gối, chờ đến lúc tỉnh , mặt trời bên ngoài lên cao, tỉnh còn chút mơ hồ, thuận miệng hướng gian ngoài gọi “Việt Lang”.

Vừa kêu xong mới nhớ, sáng sớm nay Thẩm Việt , nàng còn khoác cho áo choàng mới, ngủ một giấc quên mất? Nàng tự giễu, thật là hồ đồ.

Chu Lê mặc xong xiêm y, mở cửa ngoài mới phát hiện tuyết rơi.

Bông tuyết cũng lớn lắm, chỉ lớn hơn mấy một chút, rơi rào rào, mặt đất thấy cái gì, cây mai trong viện cũng treo vài bông tuyết.

Cũng Thẩm Việt hiện tại khỏi thành , xe là cưỡi ngựa? Nàng ngẩng đầu tuyết trong chốc lát, phòng bên cạnh truyền đến tiếng hài tử, nghĩ chắc hài tử đói bụng, vội vàng qua vén rèm cửa thật dày lên hài tử.

Nói đến cũng ông trời , đó tuy rằng cũng rơi vài tuyết, nhưng cũng rơi quá ba ngày, còn , rơi suốt bảy tám ngày.

Bắt đầu từ ngày thứ bảy, cả nhà đều ngóng trông Thẩm Việt trở về, Chu Lê còn nhân lúc trong tiệm rảnh rỗi chạy tới cửa nha môn xung quanh, nhưng dám lên tiến dò hỏi.

Cho đến ngày thứ tám cũng trôi qua, vẫn thấy bóng dáng Thẩm Việt, Chu Lê rốt cuộc yên, sáng sớm ngày thứ chín liền đến phủ nha.

 

dịch thấy là một tiểu nương tử trẻ tuổi, khỏi giảm nhẹ ngữ khí: “Tiểu nương tử nếu oan tình, chỉ cần gõ trống bên , sẽ đại nhân phán xét ngươi.”

gia, tới báo quan, chỉ hỏi một câu, tri phủ Thẩm đại nhân trở .”

dịch từng gặp Chu Lê, phận nàng, cũng tỉ mỉ với nàng, huống hồ vốn thể tùy tiện lộ hành tung các đại nhân bên ngoài: “Tiểu nương tử nếu quan hệ cá nhân với đại nhân, nên hành tung đại nhân, chúng trăm triệu thể với ngươi, liên quan đến chén cơm, tiểu nương tử cũng đừng khó xử chúng .”

Chu Lê vốn phận, nhưng hiện nay hai tay nàng trống trơn, mang theo công văn hộ tịch, cũng vật gì chứng phận, chỉ sợ cũng tin. Đang do dự , chợt thấy một sai dịch khác từ cửa , thấy nàng nhất thời hai mắt sáng ngời.

“Phu nhân?” Hắn là sai dịch ngày Thẩm Việt lệnh theo hộ tống Chu Lê về phủ.

Chu Lê tất nhiên Thẩm Việt tìm lén đưa nàng về, cũng suy nghĩ kĩ , như bắt cọng rơm cứu mạng, chặn : "Thẩm đại nhân các ngươi đó bảy tám ngày sẽ về nhà, bây giờ đến ngày thứ chín vẫn trở về, hôm nay đến là thử xem, bên nha môn tin tức của ?”

dịch vội bổ hành lễ: “Hồi phu nhân, đại nhân khi rời khỏi đây vẫn gửi tin tức gì về, nhưng nghĩ chắc cũng sắp trở về . Tri phủ đại nhân đây ngoài tuần tra, đường trì hoãn mấy ngày cũng là chuyện thường , phu nhân cần lo lắng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-166.html.]

Chu Lê như , thả lỏng tâm tư. Được lời , Chu Lê cũng nữa, lập tức rời .

 

Chờ Chu Lê , sai dịch tới tát một cái ót sai dịch từ chối Chu Lê lúc đầu: “Tâm tư của ngươi linh động lên chút coi, phu nhân của Thẩm đại nhân mà cũng nhận ?”

dịch thực sự oan uổng, còn gặp mặt Thẩm phu nhân, nhận ?

Hôm nay Chu Lê tâm tình đến tiệm, kéo chậm rãi trở về, trời lúc đang rơi tuyết, gió lạnh ập mặt, nàng lạnh đến co rúm , kéo áo choàng phủ kín thể. Người đường nháo nhào mở dù giấy, nhưng nàng cửa quên mang theo dù.

Đi đến cửa lớn Thẩm trạch, bởi vì tuyết rơi, nên một đường đều cúi đầu, khi tới bậc thềm, chợt phía truyền đến một trận tiếng vó ngựa, còn một giọng quen thuộc: “Phu nhân.”

Chu Lê bước chân ngừng hẳn, đầu , liền thấy một con ngựa nâu đỏ ngừng cách đó xa, bàn đạp là một đôi ủng đen như mực, dính nhiều bùn, trong ủng là ống quần vải lụa trắng, lụa trắng cũng bùn, hướng lên là một góc áo choàng lụa xanh tự nhiên rũ xuống, chỉ là góc áo choàng vẫn sạch sẽ. Tiếp theo rốt cuộc thấy rõ dung mạo gọi.

Có lẽ do mới cưỡi ngựa, mũi, lỗ tai và cả gương mặt nam tử đều đông lạnh đến đỏ bừng, há miệng , sương trắng phun trong gió tuyết lạnh băng, hiện một ít m.ô.n.g lung.

Chóp mũi Chu Lê đau xót. Nam tử nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới. Gió thổi bay áo choàng , lộ xiêm y bên trong, mà cũng đều nhiễm bùn.

Chu Lê khỏi mở miệng: “Sao cả đều dính bùn hết nè?”

Thẩm Việt rũ mắt một cái, hồn nhiên thèm để ý: “Nga, sáng nay cẩn thận té ngã một cái, từ bờ ruộng trượt trong đất.” Chưa kịp đổi y phục vội chạy về nhà.

Chu Lê kéo áo choàng : “Vậy áo choàng sạch sẽ?”

“Khi đó đường nhiều chút nóng, cởi cho sai dịch theo ôm nên dơ.” Hắn nơi nào nhiều mà nóng, nhiều ngày qua, phàm là tuần tra các nơi thôn trấn, đều mặc, chỉ sợ tuyết gió gì đó dơ. Hiện giờ vội vã trở về, thúc n.g.ự.c chạy nhanh, thật sự quá lạnh, nên mới khoác .

Cả đều lộ một tia chật vật. Chu Lê bỗng nhiên nhớ ban đêm một năm , bộ dạng Thẩm Việt trèo tường viện nàng cũng chật vật như . Ngày thường đều là bộ dạng thư sinh tuấn nhã, tuy rằng chú ý xiêm y mặc , nhưng luôn chú ý hành vi dáng vẻ, nàng chỉ thấy bộ dáng chật vật đúng hai .

Tâm trạng lo lắng mấy ngày nay đột nhiên tan thành mây khói, bọn họ trong tuyết mịn. Bất quá cũng chỉ tám ngày gặp, nhưng thời gian dường như trôi qua bao nhiêu năm.

Thẩm Việt nắm lấy tay Chu Lê, trong ánh mắt đều là sung sướng, nhếch miệng : “Phu nhân, đói bụng.”

Chu Lê vốn đang , hốc mắt xót xót vài , thình lình một câu như , Chu Lê phụt một tiếng liền nở nụ . Ngay đó nghĩ, Thẩm Việt ngoài một chuyến trở về cả chật vật, còn đói bụng, bắt đầu đau lòng.

Loading...