CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-12-31 03:26:44
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không cần , đều là tam thúc sai." Thanh âm Thẩm Việt trong trẻo giống đây, giờ phút mang theo vài phần khàn khàn. , nếu do tụ tập cùng đồng học, thể khiến A Lê xảy chuyện? Hắn hối hận phẫn nộ, mới thậm chí còn trực tiếp đánh c.h.ế.t tên háo sắc , nếu còn lưu một chút lý trí, chỉ sợ sẽ như .

Chu Lê sửng sốt hồi lâu, đến khi Thẩm Việt phát hiện, ngón tay khi nào đặt gần cánh môi , mới nhanh chóng thu tay trở về.

Chu Lê rũ đầu, nàng vẫn còn giải thích: "Tam thúc, mới nọ bậy, hại."

Thẩm Việt gật đầu: "Tam thúc , nhưng ngươi thương ?"

Chu Lê ngẩng đầu quan sát thần sắc , thật, là giả vờ, là tin, tin. Nàng lắc đầu: "Không , thúc thì tam thúc, bọn họ thúc thương ?"

"Không , chúng ngoài ." Nói, Thẩm Việt xoay , cửa

Chu Lê bóng dáng , cắn chặt răng, nàng nghĩ quá nhiều , nàng luôn cảm thấy tam thúc đang trốn tránh nàng. Bằng xong lời cũng đợi nàng cùng?

Tam thúc là sách, từ đến nay vô cùng lễ nghĩa.

Mà nàng , Thẩm Việt chính là quá lễ nghĩa, mới vội vàng như . Trên nàng đang khoác xiêm y , vạt áo to rộng, vô ý chút, liền sẽ lộ một mảnh xuân sắc xương quai xanh, thể tham ?

Khi Chu Lê cảm thấy vô vị với phỏng đoán của , chậm rãi cùng ngoài, giương mắt thấy bậc thềm, Thẩm Việt dắt tới một con ngựa.

"Mới thời giờ quá muộn, sợ ngươi chờ, đường thấy bán ngựa, liền mua một con." Thẩm Việt , "Biết cưỡi ngựa ?"

Chu Lê lắc đầu.

"Vậy ngươi lên , vạn nhất ngã xuống, còn thể đỡ ngươi."

Chu Lê kinh ngạc, cho nên hai chung một con ngựa về Cam Thủy trấn ?

Thẩm Việt tựa hồ nghi hoặc của nàng, vội : "Sắc trời tối, chúng vẫn nên mau rời khỏi vùng ngoại ô mới yên tâm ."

Chu Lê nghĩ thầm cũng đúng. Liền tới con ngựa mặt, nâng một chân lên dẫm bàn đạp, leo lên lưng ngựa, nhưng vóc nàng nhỏ xinh, cũng bao giờ cưỡi ngựa, một lúc lâu nỗ lực cũng thể lên

Cuối cùng, Thẩm Việt thật sự nỗi nữa, vươn một bàn tay đẩy nàng hướng lên một chút, nàng sợ hãi kêu một tiếng, choáng váng xuống yên ngựa

Chỉ là...... ấm áp m.ô.n.g lúc nâng lên thật lâu tan, mặt nàng khô nóng khó nhịn.

Ngay đó, Thẩm Việt cũng xoay lên ngựa, phía Chu Lê, cầm lấy dây cương: "Giá!"

Con ngựa chạy , Chu Lê bởi vì quán tính, cả đều ngã về phía , dán chặt n.g.ự.c Thẩm Việt. Nàng cảm thấy chính như là rơi trong lòng n.g.ự.c Thẩm Việt, con ngựa xóc nảy, cũng thẳng

Bên tai tiếng gió gào thét, sắc trời dần dần tối xuống, trong lòng Chu Lê đánh nhịp, tựa như mỗi bước vó ngựa , đều dẫm lên đầu quả tim nàng. Đốc đốc đốc, lộc cộc lộc cộc, mạnh mẽ cách nào ngừng .

Dưới ánh trăng bọn họ chạy như bay, băng băng đường xuyên qua rừng, ai chuyện.

Chờ tiến Cam Thủy trấn, mặt trăng gần như treo giữa bầu trời, thời gian qua giờ Hợi, đường còn đường nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-39.html.]

"Tam thúc, đêm nay ở trọ" Chu Lê .

"Phòng trong tiệm thu dọn xong ?"

Chu Lê ấp úng: "Dọn.... dọn xong "

Thẩm Việt hỏi .

Chu Lê vốn cho rằng sẽ đưa đến cửa tiệm, ai ngờ đến cửa tiệm ngựa cũng dừng .

Chu Lê trơ mắt cửa hàng cách càng ngày càng xa, vội nhắc nhở : "Tam thúc, tới tới , mau dừng ."

Thẩm Việt dừng, cũng giải thích, chỉ im lặng phóng ngựa chạy băng băng.

Trong lòng Chu Lê lo sợ, phương hướng cũng giống như đường về thôn, tam thúc đây là mang nàng chỗ nào?

Nàng còn đang nghi hoặc, bao lâu, Thẩm Việt thít chặt dây cương, cho ngựa dừng .

Chu Lê bốn phía, bọn họ tới một nhõ nhỏ yên lặng.

Thẩm Việt dẫn đầu xuống ngựa, Chu Lê đang chần chờ xuống như thế nào, liền thấy Thẩm Việt vươn tay tới nàng

Trời tối, vẻ mặt của , chỉ hình như hổ khụ một tiếng: "Khụ, đỡ ngươi xuống ."

Chu Lê do dự một lát, dùng ống tay áo to rộng che khuất bộ bàn tay , cùng vải áo đưa tay cho .

Xuống ngựa nàng mới chú ý tới tường viện phía còn một cái cửa nhỏ, khỏi hỏi: "Tam thúc đây là chỗ nào?"

Thẩm Việt xoay lấy chìa khóa cắm ở khóa cửa nhỏ: "Đây là viện tử nhỏ thuê."

"A?" Chu Lê nhất thời phản ứng kịp

"Vào ." Thẩm Việt đẩy cửa .

Chu Lê chần chờ bước: "Ta, về cửa tiệm , nơi tựa hồ cách cửa tiệm xa, , tự qua "

Thẩm Việt nhấp môi: "Nếu bên ngươi thật sự thu dọn xong, cũng sẽ mang ngươi đây."

Chu Lê kinh ngạc: "Tam thúc ......"

"Vào ." Thẩm Việt nữa, tiếp theo xoay cửa.

Chu Lê cắn cắn môi, theo .

Thẩm Việt gỡ mồi lửa cạnh cửa xuống, thổi thổi lửa, thắp sáng đèn lồng treo cây cam lên

Lúc Chu Lê mới thể chân chính thấy rõ chỗ sân

Loading...