Trong lúc vô tình liếc đến đánh dấu bên trong áo, mặt Nghê Thường các.
Chu Lê thất kinh, Nghê Thường các? Đó chính là nhà bán y phục quý nhất tại trấn của bọn họ
Chu Lê nghĩ, chờ khi trở về nhất định lấy bạc tới trả tam thúc, thể để tốn bạc
Nàng đổi y phục cửa, Thẩm Việt đang xổm lu nước bên tường viện rửa chén, tiếng bước chân, đầu thoáng qua, liền thấy nữ tử mặc y phục mới chậm rãi về phía , động tác rửa chén của dừng , nhưng thực nhanh đầu tiếp tục rửa chén.
"Đa tạ tam thúc, y phục tốn bao nhiêu tiền, chờ trở về lấy bạc trả thúc."
Thẩm Việt nàng: "Không cần khách khí, cũng tốn bao nhiêu"
Chu Lê chịu, kiên trì giá cả, ngày còn dễ trả
Thẩm Việt nàng quấn đến còn cách nào, cuối cùng chỉ tùy ý một cái giá coi như xong chuyện
Chu Lê vẫn luôn đưa lưng về phía chuyện, ngữ khí tựa hồ cũng nhàn nhạt, thậm chí còn chút lạnh, liền trộm cắn cắn môi, nhớ tới việc hôm qua. Lời tên ăn chơi trác táng với Thẩm Việt nữa xuất hiện trong đầu
Trước đó nàng giải thích qua, cũng tin tưởng. Nếu nàng nhắc , ngược chút hiệu quả.
Mà nàng nơi nào hiểu , nàng cho rằng việc là lý do Thẩm Việt nàng, nhưng Thẩm Việt căn bản nghĩ như . Hắn cố ý lảng tránh nàng, vẫn là do việc đêm qua
Đêm qua từ lúc hai đụng tàng cây cam, Thẩm Việt về phòng ngủ
Nơi nào đó thể , nửa đêm, đêm khuya tĩnh lặng, xảy một loại biến hóa cảm thấy thẹn. Cái khiến cho tự trách áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-42.html.]
Hắn là trưởng bối, thể nổi lên loại tà tâm đối với tiểu bối? Đây là cực kỳ bình thường, thẹn với bạn cùng trường của . Rõ ràng chỉ thế ca ca A Lê chăm sóc nàng, thể......
Không bằng cầm thú!
Hắn dậy từ sáng sớm mua y phục mua cơm sáng, một đường củng cố trong lòng, ý đồ thể quên dày vò đêm qua, lấy tâm
bình thường đối đãi với Chu Lê. thành trì xây dựng cả một buổi sáng, sụp đổ ngay khi Chu Lê cúi đầu thẹn thùng ăn sáng
Hiện tại, thấy nàng liền hổ thẹn vô cùng, nào còn dám xoay chuyện cùng nàng.
"Canh giờ còn sớm, tiễn, ngươi cửa, về bên trái ngõ nhỏ, tới đường, rẽ , nhiều nhất nửa khắc, là thể đến cửa hàng của ngươi. Ngươi, ngươi , tam thúc tiễn."
Chu Lê thấy mấy cái chén trong tay rửa qua rửa vài , trong lòng hiểu nảy lên một cơn lạnh lẽo. Nàng gật đầu: "Ừm, hôm qua đa tạ tam thúc thu giữ"
Dứt lời, cõng sọt đặt mái hiên lên, mở cửa, khi ngoài đầu thoáng qua, cuối cùng cũng chỉ thấy bóng dáng. Nàng khẽ thở dài một tiếng, đẩy cửa .
Chờ nàng rời , nam tử đang xổm mới như trút gánh nặng, thẳng xuống mặt đất, chén trong tay cũng ném bồn gỗ. Hắn ngửa đầu trời đất xoay chuyển, hôm nay trời âm u, cho con ngươi sáng ngời của cũng bịt kín một tầng âm u.
Hắn ở chỗ phát ngốc một hồi lâu, cho đến khi tường mới xây mặt , truyền đến hai tiếng quen thuộc:
"A Lê, hôm nay mặc y phục thật là mắt."
"Vương đại ca quá khen, nhà bếp nấu nước, pha cho chút kim ngân , mùa hè giải nhiệt hạ hỏa."
Thẩm Việt vội vàng dọn chén, đổ nước trong bồn, nhà, "Cách" một tiếng đóng cửa .
Sách, sách của ? Hắn xem sách......