Thẩm Việt hôm nay khi thư viện dạy học, cả ngày đều thất thần, thậm chí đổ hết sách một , vẫn do bọn học sinh ồn ào nhắc nhở, mới tỉnh táo định thần
Trở viện thuê, đầu cảm thấy việc dạy học mệt như , uể oải đá văng cửa phòng , đến mép giường tiện thể xuống, ở khoảnh khắc thể nhắm mắt, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc
Thực mau mở mắt , xoay dậy, cúi đầu về phía giường, run tay kéo chăn lên đặt mũi ngửi ngửi.
Là hương của Chu Lê. Thẩm Việt nhắm mắt , trầm luân trong nháy mắt
trong khoảnh khắc liền phát hiện , bao giờ nghĩ sẽ một mặt cầm thú như
Hắn âm thầm ảo não thôi, thậm chí bắt đầu chán ghét chính .
Tháo khăn trải giường, vỏ chăn, bao gối, hết thảy đều mang ngoài, bắt đầu sân viện giặt. Giặt sạch nửa canh giờ mới giặt xong, liền dựng hai cây cột trong viện căn dây thừng, phơi đồ giặt ướt đầm đìa lên
Tối nay thể ngủ nơi , thừa dịp trời còn tối, vội vàng trở về thôn.
Khi ngang qua cửa thôn, thấy nhóm phụ nhân nhàn tản ngày thường tán chuyện tàng cây, khi ngang qua, hết thảy đều . Hắn mỉm , xem như chào hỏi quen cùng thôn, đó lập tức về nhà
Những ngày mùa vụ đây, cửa thôn luôn vài ở chỗ đó tán chuyện, lê đôi mách, Thẩm Việt tập mãi thành thói quen, nhưng hôm nay, luôn cảm thấy ánh mắt những đó , chút quái dị.
Cũng ảo giác , khi qua bọn họ, phảng phất một câu "Ngày thường dáng vẻ đường đường, ngờ là loại ".
Về đến nhà, mới bước sân, Ngưu thị liền lên đón, bộ dạng nôn nóng: "Việt ca, con trở về , đây với nương, nương chuyện hỏi con."
Thẩm Việt rõ nguyên do, cha và đang rửa khoai lang trong viện, ánh mắt hai còn kỳ quái hơn mấy phụ nhân ở cửa thôn
Đến tột cùng là ? Thẩm Việt đầy nghi hoặc, theo mẫu nhà bếp.
"Việt ca, nương hỏi con, hôm qua con thành ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-43.html.]
Thẩm Việt lời , trong lòng liền đánh lên hồi chuông cảnh báo. Chẳng lẽ quen trong thôn thấy cùng Chu Lê? Không chứ!
Ngay đó liền nương : "Cùng một nhỏ gầy trẻ tuổi?"
"A?" Thẩm Việt kinh ngạc một chút, mới nhớ tới ngày hôm qua Chu Lê cải trang, âm thầm thở phào một , lời thừa nhận: " , là bằng hữu quen ở trấn ."
"Bằng hữu?" Ngưu thị ngữ khí cổ quái, ánh mắt so với ngữ khí càng cổ quái hơn, "Quan hệ của hai lắm ? Hắn ngươi còn lau nước mắt cho ? Nghe là tiểu tử bộ dạng nhỏ xinh vô cùng, cao mới đến bả vai ngươi? Bộ dạng so với nữ tử còn kiều mỹ hơn?"
"A?" Thẩm Việt ngây ngốc trong một cái chớp mắt.
"Ngươi a!" Ngưu thị chỉ , bộ dạng hận sắt thành thép, "Ngươi ngươi là một tú tài, qua sách hiểu rõ lý lẽ, nam nữ thụ thụ bất , càng qua đoạn tụ chứ?"
"Nương! Người cái gì ? Cái gì đoạn tụ đoạn tụ?" Thẩm Việt lúc mới hiểu ý Ngưu thị, tám phần thật đúng là thấy cùng Chu Lê, chẳng qua nhận Chu Lê, cho nên phỏng đoán đoạn tụ chi phích*.
*Đoạn tụ chi phích: Mối tình cắt áo
Ngưu thị : "Cũng là ai truyền ngoài, là ngươi cùng một nam tử......" Ngưu thị ngập ngừng một lát, , "Tóm , chính là hiện giờ trong thôn đều truyền khắp. Nói ngươi hai mươi còn cưới vợ, vốn còn tưởng ngươi bên ngoài cầu học, bận việc cầu lấy công danh, ngờ ngươi căn bản thích nữ tử."
Thẩm Việt còn gì để
"Ngươi luôn với nương, ngươi thật sự thích nữ tử ?"
"Nương!" Thẩm Việt bất đắc dĩ buồn bực.
"Ngươi mau a, ngươi thích ?" Ngưu thị sốt ruột thật sự.
Thẩm Việt sửng sốt một cái chớp mắt, xụ mặt trả lời Ngưu thị, "Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc*." Nói xong bước khỏi bếp, "Con về phòng sách."
*Tạm dịch: Trong sách tự vinh hoa phú quý: Trong sách tự chứa như ngọc Ngưu thị đuổi theo kịp, chỉ gào ở phía : "Ngươi gì chứ? Cái gì hoàng kim phòng? Cái gì nhan như ngọc? Xem nên cho hỏi tức phụ cho ngươi "