“A Lê……” Thẩm Việt bất đắc dĩ tuyệt vọng kêu nàng.
Chu Lê nâng hai mắt đẫm lệ lên, khi về phía , một lát mờ mịt. Thẩm Việt tránh ánh mắt nàng, cứng nhúc nhích.
Chu Lê cảm nhận độ ấm từ thể gần bên, đột nhiên ý thức , đây chỉ sợ mơ!
Nàng kinh hãi, vội vàng bò từ trong lòng n.g.ự.c , nghiêng thể hướng mặt khung cửa, một khuôn mặt đỏ bừng, giống như đóa hải đường kiều mị mê hoặc
“Xin, xin tam thúc, , cố ý.” Chu Lê giờ phút hận thể tìm cái lỗ chui
Thẩm Việt hổ khụ một tiếng: “Tìm việc ?”
Chu Lê lúc mới nhớ tới hộp thức ăn nàng mang đến, vội cầm lên, đôi tay đưa cho : “Nga, tam thúc ăn cơm , cái cho thúc.”
Thẩm Việt do dự một lát, vẫn nhận lấy, mở nắp hộp, mùi hương thức ăn nồng đậm bay ngoài: “Cái là?”
Chu Lê rũ đầu vẫn mãi dám , nhấp môi e thẹn : “Thúc cầm ăn , nhiều.” Vương Hứa dặn, tam thúc cho với nàng, công văn kỳ thật là do tam thúc nghĩ biện pháp , nàng đành bộ gì cả.
Thẩm Việt hộp thức ăn màu sắc dụ hoặc, âm thầm nuốt nước miếng, nhưng thể lấy. Hắn thể cổ vũ đam mê bệnh hoạn của . Hắn trả hộp thức ăn trở về: “Ta ăn , ngươi vẫn nên lấy về thôi, sáng ngày mai hâm nóng ăn cơm sáng, chỗ của ngươi cũng thấy , nhà bếp.”
Chu Lê kinh ngạc ngẩng đầu, đụng lúc cố ý dời tầm mắt, một loại cảm xúc thất vọng như dây leo đột nhiên sinh trưởng, chậm rãi trói buộc cả nàng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-47.html.]
Giống như lý do gì đưa cho , rốt cuộc thể đây là vì cảm kích âm thầm tương trợ nên cố ý thức ăn. Đành duỗi tay lấy hộp thức ăn về nữa
Thẩm Việt tựa như cũng nhận thấy cảm xúc của nàng đột nhiên hạ xuống, chút kinh ngạc, nhưng cũng miệt mài theo đuổi nguyên nhân trong đó
Hai cùng trầm mặc trong chốc lát , Chu Lê mới ý thức còn đang ngạch cửa nhà , ngăn trở tam thúc cửa, vội lên lui qua một bên.
Thẩm Việt lấy chìa khóa mở cửa: “Canh giờ còn sớm, ngươi trở về .” Đẩy cửa bước
Chu Lê cắn cắn môi, nàng nhầm , tam thúc đối với nàng, dường như càng lãnh đạm hơn so với đây. Tựa hồ như bắt đầu từ lúc nàng gặp nạn ở miếu hoang
Thấy Chu Lê nhúc nhích, Thẩm Việt ở trong cửa với nàng: “Ngươi trở về , trong phòng loạn, mời ngươi , huống hồ chi…… Ngươi với dù gì cũng là nam nữ khác biệt, vẫn chú ý thì hơn.”
Chu Lê ngước mắt chút ngoài ý liếc một cái, thấy mặt biểu tình gì, nhàn nhạt, ngay đó nhạt gật đầu: “A Lê hiểu rõ, cáo từ tam thúc.” Nói xong, mang theo hộp thức ăn xoay rời
Thấy , Thẩm Việt mới thở phào một , khép cửa .
Chu Lê tiếng đóng cửa, ngừng bước chân
Mắt hạnh mới còn mang ý , lập tức rớt xuống hai hàng nước mắt. Nàng mới thấy.... quả nhiên.... tam thúc quả nhiên ghét bỏ nàng.
Cái chăn nàng đắp qua, khăn trải giường nàng từng qua, hết thảy đều giặt sạch phơi ở trong viện.