CÔ NÀNG BÁN TÀO PHỚ VÀ ANH CHÀNG TÚ TÀI - Chương 68

Cập nhật lúc: 2024-12-31 08:51:13
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong viện, chỉ còn Thẩm Việt nhập thần khung cửa trống rỗng. Phu quân...... Người bên ngoài thấy, hai bọn họ, thực xứng đôi ?

Thẩm Việt nhịn giương khóe miệng, nhưng thực mau, khóe miệng gục xuống

Hắn nữa nhắc nhở , quan hệ của và A Lê. Hắn nhất định giấu kỹ những thứ xa đó, thể để bất luận kẻ nào phát hiện, đặc biệt là A Lê. A Lê như , thể tâm tư trong sáng của lây nhiễm nàng.

Ngày hôm nay Chu Lê nghĩ sẽ mở cửa buôn bán. Nàng Lý thị hôm nay sẽ tới, trong thôn đang tới vụ mùa, bà còn việc đồng áng . Vương Hứa hôm nay tới , bất quá nếu tới thấy tiệm đóng cửa, sẽ tự rời , ngược cần lo lắng.

Mua thuốc trở về, trong viện Thẩm Việt nhà bếp, nhưng cũng may còn bếp lò nấu nước bằng gạch xanh, thể nấu thuốc.

Hai tách trong chốc lát như , khi gặp , hổ cũng thể giảm bớt, bộ như việc gì

Nấu một thuốc, Chu Lê đổ một chén, bưng đến cho Thẩm Việt. Thẩm Việt thấy nàng bận việc nửa ngày, lúc cũng ý , liền : "A Lê, ngươi mau trở về mở cửa buôn bán , thời gian còn sớm."

Chu Lê vội, đó kéo dài tới giữa trưa. Bên nấu cơm thật sự khó khăn, Chu Lê vẫn về chỗ bên của thức ăn mang đây, hai cùng ăn, vẫn là Chu Lê đút Thẩm Việt như cũ

Trải qua vụ đút bánh bao sáng sớm, lúc giữa trưa, Thẩm Việt cũng chống đẩy vài , kiên trì của A Lê, cũng hề giãy giụa, xem như một phế nhân, tùy ý A Lê múc cơm đưa qua, chỉ lo há mồm.

Hắn dày vò, hưởng thụ. Trong lòng như hai tầng băng và lửa. Trong chốc lát nghĩ, chờ hết bệnh , sẽ phủ thành chờ thi hương, cần ở tại thị trấn. Trong chốc lát thấy luyến tiếc. Trong đầu, lời của thánh hiền tám phương bắt đầu vang lên, một bữa cơm trôi qua, đến đầu váng mắt hoa, ngoài còn thêm mặt đỏ tim đập.

Ăn xong cơm, Chu Lê thu thập chén đũa, múc nước trong viện rửa sạch, đặt ở một bên. Lại nổi lửa nấu thuốc cho Thẩm Việt.

Thuốc đắng, nhưng Thẩm Việt vui vẻ chịu đựng, một ngụm uống hết.

Thấy giờ ngọ qua đến sai biệt lắm, Chu Lê tính trở về. Ai ngờ mới tới cửa, tay mới đặt lên then cửa, bên ngoài liền vang lên một trận tiếng đập cửa.

Ván cửa chấn động, chấn động tay Chu Lê tê rần, giật lùi về

"Việt lang? Việt lang?" Tiếng phụ nữ trung niên. Chu Lê , là nương của Thẩm Việt!

Chu Lê dám mở cửa, chạy đến bên cạnh Thẩm Việt, nhỏ giọng : "Làm bây giờ? Ta , trốn chỗ nào đây?"

Thẩm Việt cũng khẩn trương, nương đột nhiên tới đây cái gì? Sân lớn như , nhưng giấu , thư phòng, tịnh phòng trống trải, càng trốn , chỉ còn phòng ngủ của

Hắn duỗi tay chỉ chỉ: "Ngươi phòng , tìm góc nào trốn đỡ."

Chu Lê gật đầu, chạy trong phòng, khép cửa , quanh một vòng, ngăn tủ quá nhỏ, nàng , đế giường quá thấp, cũng ...... Đơn giản chỉ ở phía cánh cửa chờ một chút, vạn nhất Ngưu thị hai ba câu liền rời thì

Trong viện, chân Thẩm Việt cà thọt, mở cửa.

Ngưu thị thấy nhi tử, vẻ mặt lo lắng: "Nghe con thương ở cuộc thi trù nghệ, đến con xem . Ngày đó cả nhà chúng đều bận rộn ngoài ruộng, , ngờ con thương."

Nói, kéo Thẩm Việt ngó trái ngó : "Ai nha, tay con, bao thành hai cái móng heo thế ? Ai nha, chân con còn què nữa?"

Ngưu thị sợ rống, Thẩm Việt nhấp môi, vẫn luôn chuyện, thường thường liếc mắt qua phòng ngủ một cái

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-ban-tao-pho-va-anh-chang-tu-tai/chuong-68.html.]

"Bị thương thành như , con ăn cơm ? Có mời đại phu bốc thuốc ?" Nói, Ngưu thị thoáng bếp lò trong viện, cùng với chén đĩa bên cạnh, còn một nồi sắc thuốc, "Xem con chăm sóc cũng tồi, quả thật là học bên ngoài mấy năm nay."

Ngưu thị yên tâm chút. Buông giỏ tre trong tay xuống, xốc vải đắp ở mặt : "Đây là canh gà hầm cho con, hồi lâu nguội bớt , hiện tại uống , hâm nóng cho."

Thẩm Việt lắc đầu: "Không cần, giữa trưa con thật sự ăn no. Trong thôn gần đây đến ngày vụ mùa, mang canh gà đến trở về , con nơi khá . Kỳ thật nghiêm trọng như , chỉ do viện trưởng thư viện khẩn trương, mời đại phu tới nọ, mới bao tay con thành như ."

Ngưu thị giận liếc mắt nhi tử một cái: "Nương mới đến, con liền đuổi nương , chào đón nương như ? Ta còn xem cuộc sống hàng ngày của con, xem một con ở thị trấn, sinh hoạt như thế nào" Nói, liền về mấy cái phòng

Thẩm Việt chút nóng nảy: "Không gì để xem , nương vẫn nên trở về sớm chút , chờ lát nữa trời tối, đường đêm an ."

"Lúc mới quá ngọ a, cách trời tối còn sớm chán." Ngưu thị một vòng thư phòng, bước chân tự nhiên chuyển hướng, "Loảng xoảng", đẩy cửa phòng ngủ Thẩm Việt .

Thẩm Việt chân thọt, kịp ngăn cản, cửa phòng mở sửng sốt trong nháy mắt. Ngưu thị .

Ngưu thị ở trong phòng một vòng, : "Phòng còn sạch sẽ, giống như còn mùi hương nhàn nhạt, nhưng mà nương thấy mùi hương chút quen thuộc ?" Ngưu thị nghi ngờ hít hà hai lỗ mũi, dò xét ở trong phòng

Thẩm Việt như lâm đại địch, kéo chân vọt , chung quanh một vòng, thấy A Lê, âm thầm thở phào một . Chỉ là nàng thể tránh ở chỗ nào?

Ánh mắt rơi xuống giường, buổi sáng khi thức dậy, nhớ rõ kéo màn lụa , bây giờ là rũ xuống.

Mắt thấy Ngưu thị đến mép giường, Thẩm Việt nhảy như bay xông lên , mép giường: "Nương, con chút mệt nhọc, sớm trở về ."

Mùi hương như như , nhi tử đánh gãy, cũng lười tìm, còn xuống cái bàn bên cạnh, cầm ấm lên, đổ ly nước lạnh uống: "Con ngủ , uống một miếng nước ."

Thẩm Việt nhúc nhích, nhấp môi nàng, ngóng trông nương uống xong nước nhanh chút.

Ngưu thị thấy vẫn , nghi hoặc : "Sao con lên giường? Ở mặt nương còn thẹn thùng? Nga......" Bà bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, "Có tay chân tiện ? Để nương giúp con."

"Không cần, con tự ." Thẩm Việt nhanh chóng vén một góc màn lụa , đá giày chui , buông màn lụa.

Ngưu thị thấy động tác nhi tử còn tính nhanh nhẹn, cũng thật sự tiến lên hỗ trợ, đổ thêm chén nước tiếp tục uống: "Không chứ, từ thôn chúng tới đây, đổ mồ hôi nhiều quá , để nương uống thêm nước."

Giờ phút Thẩm Việt rảnh lo nương gì đó, còn đang Chu Lê trốn ở trong chăn, chỉ lộ hai con mắt. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ lúc tránh nơi , gian do màn lụa bao phủ đen tối, tâm hai , đột nhiên đồng thời nhảy dựng lên.

Ngoài màn lụa, Ngưu thị thả chân tới: "Tuy là mùa hè, nhưng hai ngày mới đổ mưa liên tục, hai ngày thời tiết cũng mát mẻ, con ngủ trưa vẫn nên đắp chăn, đừng để cảm lạnh." Nói, duỗi tay kéo màn lụa

Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, Chu Lê nhanh nhạy kéo chăn che khuất đầu, Thẩm Việt ở ngoài chăn, cũng chui .

Ngưu thị về phía giường, Thẩm Việt trùm kín mít, lòng gật đầu: "Ừm, như mới "

Lại cảm thấy nhi tử hình như cũng béo như , chăn cố lấy tấm bự như , nghĩ nghĩ, hiểu , giận : "Người bao lớn , vẫn còn giấu cái gối lót chân trong chăn như lúc còn nhỏ nga."

Thẩm Việt vì phù hợp với phỏng đoán của Ngưu thị, phía chăn, giơ một chân dài lên, đặt lên "gối" mềm ấm, chút cứng đờ: " , ngủ như mới cảm giác bình an."

Chu Lê đang nín thở trong chăn, đột nhiên một vật nặng đè lên, thiếu chút nữa sợ hãi kêu tiếng.

Loading...